Một tay Văn Nhân Dạ nới lỏng cổ áo, cởi tấm áo choàng đỏ tươi chói mắt ra rồi treo lên như thường ngày, bông tuyết vương lại trên áo khẽ rung lên rồi biến mất.
“Ai vậy?” Văn Nhân Dạ hỏi.
Giang Chiết Liễu liếc mắt nhìn hắn, nói: “Thiếu các chủ của Vô Song Kiếm Các, hậu bối của ta.”
Thoạt nhìn, tên ma này trông chẳng khác gì lúc bình thường thế nhưng địch ý quanh người hắn đang từng lúc từng lúc dâng lên, luồn vào trong cổ áo, ghì chặt lấy sống lưng khiến người khác ớn lạnh.
Kim Ngọc Kiệt cảm thấy cậu đã láng máng đoán ra nguyên nhân Chu Tước chân quân không thể mang Giang tiền bối đi —— Người này thừa vắng mà vào, bắt cóc tiền bối.
Lưng Kim Ngọc Kiệt toát mồ hôi lạnh, không nhìn Văn Nhân Dạ nữa. Trong đầu chẳng hiệu sao toàn nghĩ ra mấy cái kịch bản quái gở, theo bản năng, cậu cho rằng tiền bối bị uất ức nên mới phải ngậm đắng nuốt cay, sống chung một phòng cùng hắn.
Giang Chiết Liễu vẫy tay, nhìn thanh niên trưởng thành trước mắt: “Ngươi lại đây.”
Kim Ngọc Kiệt siết chặt lòng bàn tay, hằn cả vết móng xuống, thầm hận bản thân mình vô dụng. Cậu thở dài, lòng như lửa đốt đi đến trước mặt Giang Chiết Liễu.
“Nếu ngươi đã biết ta ở chỗ này,” Giang Chiết Liễu vừa nghĩ vừa nói, “Thì đừng tìm ta nữa, ta không sao cả.”
Kim Ngọc Kiệt khó khăn gật đầu, ánh mắt mịt mờ bất định, không biết đã nhớ lời này hay chưa.
“Những người khác cũng vậy. Đường dài lại gian nan, các ngươi tiền đồ vô hạn, cũng nên tự gánh vác trách nhiệm rồi.” Ngữ điệu Giang Chiết Liễu thản nhiên, trên người toát ra khí thế lạnh lùng quen thuộc.
Tựa như gió tuyết núi Chung Nam, mang theo hơi lạnh ùa vào bên trong phế phủ, khiến người tỉnh táo cực độ.
Giang Chiết Liễu vươn tay, định bình thản xoa đầu cậu giống như rất nhiều năm về trước, thế nhưng lại chỉ sờ được phát quan lạnh lẽo của người kia.
Y thu tay về, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ không tiễn ngươi, ngươi trở về đi.”
Kim Ngọc Kiệt sững người ra, đứng như trời trồng, đột nhiên nắm lấy tay áo đang thu về của đối phương, buột miệng thốt: “Tiền bối!”
Giang Chiết Liễu im lặng nhìn cậu.
“Tiền bối, ta… Thật ra ta…” Những lời này cậu đã luyện rất nhiều lần, cũng đã hiển hiện trong đầu cậu nhiều vô kể, lần nào lần nấy đều khiến lòng cậu dâng lên vời vợi. Thế nhưng đứng trước người đó, một chữ cậu cũng không nói nên lời, hệt như có con dao nhỏ sắc bén vướng vào yết hầu, từ lúc ấp ủ đã khó nói nên lời, ngượng ngùng tột độ.
Cậu cắn chặt răng, sau một lúc lâu mới nói ra một câu: “Yêu cầu giới tính của Người… Thoáng một xíu được không!”
Giang Chiết Liễu: “Yêu cầu về giới tính?”
Kim Ngọc Kiệt chống chịu ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, dũng cảm nói: “Chính là…”
Cậu nhìn nai con phía sau y, trái lương tâm nói: “Yêu cầu để được Người thu nhận…”
Giang Chiết Liễu rút tay áo về, hờ hững hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không có nhà để về sao?”
Lúc Giang Chiết Liễu dùng ngữ điệu này để nói chuyện, cũng là khi y sắp sửa nổi giận. Kim Ngọc Kiệt không dám động chạm gì vào y nữa, thế nhưng tầm mắt vẫn vương trên lọn tóc rủ xuống vai y.
Bỗng dưng, cậu cảm thấy trên người vị trưởng bối mà cậu hằng mong hão mong huyền rất nhiều năm kia đã không còn vẻ cứng cỏi sắc bén khi xưa, thay vào đó, y tựa như một nắm tuyết trên tay, tan lúc nào cũng chẳng biết.
Ngay khi Kim Ngọc Kiệt im lặng không nói gì, tiếng xương cốt của ma kia vang lên rõ rệt.
Lông tơ Kim Ngọc Kiệt lập tức dựng đứng lên, không chờ cậu kịp phản ứng, một luồng gió lạnh thấu xương lướt qua tai, vạch lên gò má một vệt máu. Mãi đến lúc vệt máu chảy được nửa tấc*, cậu mới phát hiện ra đấy là một thanh chủy thủ.
Thanh chủy thủ xẹt qua gương mặt cậu, cắt đứt một sợi tóc dài đen như mực, gió lạnh lướt qua đầu cậu, không tiếng động đâm vào thứ gì đó.
Cách phía sau cậu không xa, thanh chủy thủ ma khí màu tím chặt đứt một túm lông vũ đỏ rực trên tai, thiếu chút nữa là găm thủng mắt Liệt Chân.
Không biết tên Chu Tước này đến đây từ lúc nào, dường như hắn vừa mới đến, hoặc cũng có thể đã ở ngoài cửa sổ một lúc lâu.
Chu Tước chân quân hoá thành hình người, hắn khom lưng nhặt lông vũ bị chặt đứt từ trên đất lên, nhảy từ cửa sổ vào, nhìn thoáng qua mấy người trong nhà, ánh mắt lướt qua người Kim Ngọc Kiệt, dừng lại trên người Giang Chiết Liễu.
“Chiết Liễu.” Liệt Chân lấy một chiếc bình ngọc nhỏ ra, móc ra một cái nho nhỏ bình ngọc, là Hộ Thể Linh Lộ của Yêu giới. “Ta về lấy được thứ này, có lẽ sẽ có ích với ngươi.”
Cả người Liệt Chân đều mang một màu vàng rực chói mắt, hắn ngước đôi mắt rực lửa lên, nhìn lướt qua Văn Nhân Dạ, không nhắc gì đến thanh chuỷ thủ vừa rồi, cầm lấy tay Giang Chiết Liễu.
Lập tức Văn Nhân Dạ nhận ra Liệt Chân có chuẩn bị rồi mới đến.
“Việc trước kia là lỗi của ta.” Liệt Chân nhìn y nói, “Nhưng ta sẽ đền bù cho ngươi. Ngươi đừng phớt lờ ta mà…”
Hắn còn chưa nói xong, Giang Chiết Liễu đã rút tay lại, cúi đầu tiếp tục uống thuốc. Mãi đến khi uống xong chén thuốc đắng ngắt kia, y cũng không buồn đoái hoài đến bình Hộ Thể Linh Lộ trên bàn.
Y buông chén sứ, bình tĩnh nói: “Ngươi nhiều lời quá.”
Liệt Chân ngẩn người.
“Ngươi cũng vậy.” Giang Chiết Liễu nhìn lướt qua Kim Ngọc Kiệt, giọng điệu lạnh nhạt như băng, “Các ngươi thật ồn ào.”
Cả phòng tĩnh lặng, bếp lửa lúc mạnh lúc yếu.
Ngay khi sự im lặng đóng băng cả bầu không khí, khiến người khó thở, thì vang lên thanh âm khó tin của Liệt Chân.
“Chiết Liễu, ngươi thật sự không muốn nhìn thấy ta sao? Ta… Ngươi không thể tha thứ cho ta một lần sao? Thật ra ta…”
“Biến.”
Giọng nói hắn đột nhiên im bặt.
Thanh Lâm chỉ cho hắn cầm theo Hộ Thể Linh Lộ, làm như vậy thì Văn Nhân Dạ sẽ không còn lí do cản trở hắn, dạy hắn cố gắng nhận sai, nghiêm túc xin lỗi, khiến cho đối phương nhớ lại tình cảm ngày xưa, thế nhưng nàng lại không chỉ cho hắn cách đối mặt với cục diện bây giờ.
Ngọn lửa trong mắt Liệt Chân như sắp tắt, nhiệt độ toàn thân hạ thấp chưa từng thấy.
Trước đây hắn không biết, mãi đến tận giờ phút này, hắn mới trầm trọng nhận ra rằng bản thân mình đã vụt mất điều gì.
Trái lại, Kim Ngọc Kiệt rất nghe lời, im lặng khom mình hành lễ, rời khỏi căn lầu gỗ tùng.
Cả người Liệt Chân sững lại, như thể sét có đánh bên tai cũng không buồn nhúc nhích. Mãi một lúc sau, hắn mới hồi thần, im hơi lặng tiếng rời đi.
Giang Chiết Liễu vẫn đọc sách như cũ, uống thuốc xong thì viết chữ. Bút, mực, giấy, nghiên là được Văn Nhân Dạ đưa, tất cả đều là tinh phẩm. Chẳng qua là mấy đồ dùng này, cái nào cái nấy cũng toả ra ma khí nồng nặc, khiến Giang Chiết Liễu hơi bất tiện.
Y vừa viết, vừa thảo luận cùng nai con A Sở xem nên trồng gì trước nhà. Hai người hàn huyên một lúc, A Sở mới thấp thỏm hỏi: “Anh tiên ơi, sao anh biết bọn họ sẽ nghe lời anh vậy?”
Giang Chiết Liễu rủ mắt viết chữ, bất giác hạ giọng theo nai con: “Bằng hữu ta kết giao, hậu bối ta dìu dắt tuy không hẳn là chính nhân quân tử, nhưng bọn họ cũng không phải là hạng súc sinh.”
Đó là do anh chưa tính đến chuyện bọn họ yêu thầm đó. A Sở lặng lẽ oán thầm.
“À, Thường Càn đâu rồi?”
A Sở nói: “Nhóc đó xuống núi mua rượu cho anh. đi cấp ca ca mua rượu. Rượu thuốc, là loại mà ngâm bọ cạp í, trị phong thấp.”
“Ta không bị phong thấp.” Giang Chiết Liễu nói.
“Nhưng không phải anh bị đau đầu sao, rượu đó cũng trị đau đầu.” A Sở chớp chớp mắt nhìn y, trong mắt đầy vẻ nịnh nọt.
Dù Giang Chiết Liễu nhìn ra nai con có chút toan tính, thế nhưng sau một thời gian chung sống, y cũng biết lòng dạ nai con không xấu nên cũng không nói gì.
Không biết rượu thuốc trong dân gian có tác dụng gì với thân thể y hay không, nhưng tác động của loại rượu này không mạnh, thành ra cũng khá an toàn và có thể dùng thử.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, Văn Nhân Dạ đang yên lặng đứng bên cạnh nghe bỗng cầm áo choàng lên, quay người bước ra ngoài. Hắn vừa định đẩy cửa thì đột nhiên lại nghe được giọng Giang Chiết Liễu.
“Văn Nhân Dạ?”
Thường thường Giang Chiết Liễu vẫn hay gọi hắn là “hàng xóm tốt”, hoặc gọi hắn là “thiếu tôn chủ”. Y rất ít khi gọi tên hắn đầy đủ.
Văn Nhân Dạ ngừng bước, quay người nhìn y.
Giang Chiết Liễu dừng bút lại, nhìn hắn một lát. Đôi mắt y đen nhánh lạnh thấu xương, đến một tia sáng cũng không xuyên qua được.
Y chậm rãi nói: “Này láng giềng à, ra ngoài thì ra ngoài, chứ đừng giết người đấy.”
Ngực Văn Nhân Dạ như bị đánh một cái, hắn cảm thấy đối phương như có thể nhìn thấu hết thảy, tựa hồ bất cứ tâm tư nào cũng chẳng thể qua được đôi mắt y.
Nhưng vì sao y lại không không thấu hắn…
Giang Chiết Liễu nói rồi ngừng một lúc, mỉm cười “Giết chim cũng không được. Ta không thích ngửi thấy mùi máu tươi.”
Văn Nhân Dạ trầm mặc nhìn y.
Lửa giận trong lòng hắn chớp mắt bị dập tắt, một gáo nước lạnh dội thẳng vào lòng. Một câu nói ngắn ngủn của y dễ như trở bàn tay uy hiếp Văn Nhân Dạ, khiến khắp người hắn lạnh như băng.
Văn Nhân Dạ không đi nữa, hắn đến gần Giang Chiết Liễu, cúi người, khí thế ngang ngược dữ dằn hoà vào một thân khí lạnh, áp sát mặt y: “Vì sao?”
Giang Chiết Liễu cười nhẹ, nhìn đôi mắt tím thẫm kia, giọng điệu bình thản: “Không dễ gì thiên hạ mới thái bình, thông cảm cho ta một chút.”
Kim Ngọc Kiệt là hậu bối y dìu dắt, cực kỳ trung thành với tiên môn chính đạo, thiên tư trác tuyệt, thanh danh tốt đẹp. Dẫu sau này Vô Tâm có lầm lỗi chỗ nào, có y kiểm soát góp ý cũng sẽ không tạo thành lỗi nào lớn. Còn quan hệ giữa y và Liệt Chân cũng đã được ngàn năm nay, không có Liệt Chân Yêu giới ắt loạn, thiên hạ không yên.
“Ngươi buông thật sao?” Văn Nhân Dạ liếm răng, nhìn chằm chằm y nói, “Ngươi vì bốn chữ này mà suýt nữa bỏ cả mạng! Ngươi đã thế này mà còn đi nhọc lòng vì người khác sao. Giang Chiết Liễu, nếu ngươi lo thì hãy lo cái thân mình đi đã! Tổ sư, kinh mạch của ngươi đã thủng không khác gì cái sàng, đi ngủ một ngày bốn năm lần tỉnh giấc vì đau, số lần ộc máu còn nhiều hơn cả số lần ngươi uống thuốc…”
Lời Văn Nhân Dạ ngừng lại ở đoạn này.
Ngón tay đối phương chặn ở môi hắn, lạnh căm, cũng thật mềm mại.
Thật ra Giang Chiết Liễu không ngờ rằng chuyện gì hắn cũng biết. Nhưng y vẫn không muốn nghe, bèn nhẹ nhàng nói: “Hôm trước ta tính được đêm nay có sao băng. Ngươi có muốn ngắm cùng ta không?”
Văn Nhân Dạ lập tức cạn lời.
Yết hầu hắn như bị nhét đầy băng, một chút sát khí cũng không phát ra được. Văn Nhân Dạ đành cúi người ôm y, suy sụp cúi đầu muốn gối lên vai y, nhưng lại không dám dùng sức. Trong đầu hắn toàn là hình bóng Giang Chiết Liễu khi nói những lời này, đôi mắt ngập tràn chờ mong với màn sao băng.
Tâm trạng Văn Nhân Dạ kém chưa từng thấy, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến y. Vì vậy, hắn chỉ ôm nhẹ Giang Chiết Liễu một lát rồi trầm giọng đáp: "Ừm...”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu ma vương không đơn phương cãi nhau với đại mỹ nhân được, vậy mà vẫn còn nhớ phải dịu dàng ôm người ta.
Dễ thương quá đi.
__________________________
Chuyện là lâu rồi mình không edit nên có hơi ngượng tay xíu:)) Nên mình muốn tìm một bạn beta (bạn biết tiếng thì 100₫ không có nhưng lun) đồng hành với mình cho mình bớt ngượng tay ạk 👉👈
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT