“Thật sự rất đẹp.”

Gương được trang trí toàn diện trong phòng thử đồ thể hiện mọi góc độ cho người thử.

Hai mắt nhân viên làm việc phát sáng, luôn không ngừng khen ngợi, Thịnh Thi Mông nhìn mình trong gương rồi đưa tay do dự sờ sờ chiếc nơ vừa được nhân viên làm việc sửa sang lại, không thể tránh khỏi sinh ra một ý nghĩ.

Khó trách nhiều người khao khát hôn nhân như vậy.

Mặc chiếc váy cưới này vào, ngay cả chính cô cũng không nhắm mắt được.

“Nào, em mang khăn voan đội đầu cho chị, chị xem hiệu quả tổng thể sau khi phối với khăn voan.”

Nhân viên làm việc cầm lấy một chiếc khăn voan có khảm trân châu nhỏ, giơ cánh tay mang lên thay Thịnh Thi Mông, dùng kẹp nhỏ cố định xong lại giúp cô sửa sang kiểu tóc lại, cuối cùng còn đặc biệt tri kỷ chọn khuyên tai và vòng cổ cho cô.

“Chị xem chị thích không?” Nhân viên làm việc hỏi: “Có thể gửi cho cô dâu xem chứ?”

À à phải phải.

Mình thử váy cưới giúp chị gái.

Thịnh Thi Mông vội vàng dùng điện thoại quay một đoạn video động gửi cho Thịnh Nịnh xem.

“Vì để cho chị xem toàn bộ hiệu quả còn cố ý tạo hình nữa.”

“Trời đất cảm động tình chị em, phải cho em một bao lì xì đó nha?”

“Gõ chén cầu thưởng.jpg.”

Chỉ chốc lát sau Thịnh Nịnh đã trả lời lại.

“Rất đẹp, rất hợp với em.”

Thịnh Thi Mông: “?”

Thịnh Thi Mông: “Thích hợp với em có ích lợi gì là chị kết hôn mà.”

Thịnh Nịnh: “Vậy em thử thêm vài chiếc nữa đi.”

Sau đó phát cho Thịnh Thi Mông một bao lì xì, xem như là phí vất vả.

Thịnh Thi Mông nhận lì xì, nói đổi với nhân viên làm việc.

Mà hiển nhiên nhân viên làm việc cảm thấy giờ cô gái này mặc cái này cũng đã rất tuyệt vời, thậm chí muốn quay video đăng lên tài khoản video ngắn của phòng làm việc của họ dùng để tuyên truyền, đến lúc đó chắc chắn tin nhắn hỏi thăm sẽ bùng nổ luôn.

Không đành lòng cứ giúp Thịnh Thi Mông đổi bộ khác như vậy, nhân viên làm việc hỏi cô có muốn cho em trai chú rể bên ngoài xem thử hay không.

Thịnh Thi Mông khó hiểu nói: “Cho anh ta xem làm gì?”

“Bình thường cô dâu đến cửa hàng bên em thử váy cưới đều là đi với bạn thân hoặc là đi cùng chồng mà, ánh mắt đàn ông và phụ nữ không giống nhau, như vậy cũng thuận tiện chọn một bộ hài lòng nhất.”

“Hơn nữa em thấy vị tiên sinh kia ăn mặc rất tinh tế đẹp đẽ, hẳn là có ánh mắt rất tốt đi.”

Thịnh Thi Mông nghĩ tốt xấu gì mình cũng chọn váy cưới cho Thịnh Nịnh, hỏi ý kiến nhiều người cũng không sai.

Cô gật đầu, nhân viên làm việc mỉm cười ngay lập tức, nói: “Vậy chị đứng đây một lát, em đi mời ngài ấy tới.”

Váy cưới quá lớn đi lại không tiện, đương nhiên phải muốn đàn ông tới xem.

Một lát sau, nhân viên làm việc thò đầu từ bên ngoài rèm vào, khuôn mặt tươi cười thành một bông hoa mặt trời.

“Ngài ấy cũng vừa mới đi thay bộ lễ phục, em có nhìn một chút, rất xứng đôi với chiếc váy này của chị, em kéo rèm nhé.”

Sau đó rèm thử đồ cực lớn được mở kéo ra từ giữa hai bên, người cách rèm đồng thời nhìn thấy đối phương.

Thịnh Thi Mông chỉ nhìn Ôn Chinh một cái rồi nghiêng đầu.

Vốn là gương mặt dài tri thức đẹp trai, tuy rằng bình thường có cà lơ phất phơ nhưng mặc lễ phục màu trắng đứng đắn cộng thêm nơ đen, đúng là hơi hơi có dáng vẻ đoan chính thanh tuấn* như vậy.

*Người tài giỏi xuất chúng, cốt cách cao sang nhiều người nể phục, bản tính thông minh, ngoại hình thu hút tuấn tú.

Nếu như bạn trai cũ là một nhân vật, vậy đại khái Ôn Chinh chính là tuyệt phẩm nhất trong tất cả các nhân vật cô thu thập được.

“Đây là bản thảo mới nhất mà nhà thiết kế gửi từ Paris, bên em tăng ca thêm giờ để cắt từ bản thủ công, rất được hoan nghênh.” Nhân viên làm việc lại ngồi xổm xuống sửa sang làn váy thay Thịnh Thi Mông, cũng hỏi Ôn Chinh: “Tiên sinh ngài cảm thấy thế nào?”

Trước kia Ôn Chinh khen Thịnh Thi Mông không ít lần, hơn nữa anh còn rất biết khen.

Nụ cười dịu dàng phối hợp với giọng nói dễ nghe, cho dù là “Cục cưng của anh thật xinh đẹp”, cũng có thể bị anh nói trêu chọc.

Trước đó Thịnh Thi Mông cũng từng nghe rất nhiều lần cho nên cho dù lúc này Ôn Chinh khen cô lên trời, cô cảm thấy nội tâm của mình cũng sẽ không dao động quá nhiều.

Nhưng mà lần này phản ứng của Ôn Chinh lại rất đơn giản.

Lụa mềm mại và dệt chiffon xuất hiện tầng tầng lớp lớp váy cưới, khăn voan nhẹ nhàng uyển chuyển tràn ngập, anh bình tĩnh nhìn, không có nhướng mày cũng không cố ý hạ thấp giọng mà là nhẹ nhàng nhếch môi, nói một câu: “Rất đẹp.”

Trong lòng Thịnh Thi Mông căng thẳng, bởi vì nghiêng đầu mà lỗ tai hướng về phía Ôn Chinh càng nóng hơn một chút.

Không có tương lai!!!

Không phải chỉ là hai từ đẹp thôi à! Bình thường đều nghe chán rồi, tim đập rộn cái sợi lông!!!

Nhân viên làm việc thật sự cảm thấy nhìn hai người quá xứng đôi, ý nghĩ muốn kéo CP  cản cũng không cản được, to gan kêu Ôn Chinh đi qua, nói là muốn chụp ảnh chung cho hai người họ.

Nếu mà không chụp ảnh lưu lại kỷ niệm thì thật sự quá đáng tiếc, những thứ tốt đẹp không thể chỉ nhìn mà nhất định phải nghĩ cách giữ lại mới được.

Thịnh Thi Mông muốn nói không cần, Ôn Chinh đã đi về phía cô.

Anh đứng bên cạnh cô, cao hơn cô hơn nửa cái đầu, nhân viên làm việc lịch sự hỏi hai người có thể đứng sát hơn một chút hay không.

Thịnh Thi Mông cảm thấy hơi mất tự nhiên, Ôn Chinh lại ôm eo cô từ sau lưng.

Tay anh giấu trong chiếc nơ trang trí khổng lồ sau lưng váy cưới, nhân viên làm việc không nhìn thấy nhưng Thịnh Thi Mông lại có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh thông qua lớp vải mỏng bên hông bên người.

Cô ngước mắt lên nhìn anh.

Ôn Chinh ho một tiếng, cúi đầu nói nhỏ kiểu bí mật bên tai cô.

“Cô ấy cho rằng hai ta không quen biết.”

“Nhưng rõ ràng hai ta quen biết đến mức quen không được, em nói đúng không?”

Lỗ tai Thịnh Thi Mông ong ong, nhanh chóng lui sang một bên vài bước, kết quả không chú ý trên người mình còn mặc váy cưới rườm rà, không cẩn thận đạp phải vạt áo, cả người lảo đảo muốn té ngã.

Cô nhanh chóng khoanh cánh tay cố gắng giữ thăng bằng, vẫn là Ôn Chinh nhanh tay lẹ mắt đỡ cô ổn định mới tránh được té ngã.

Ý cười của Ôn Chinh từ trong nháy mắt này cho đến khi thử váy cưới xong cũng chưa dừng lại.

Thế nào Thịnh Thi Mông cũng không chịu thử váy cưới nữa, nói gì cũng phải đi về.

Nhân viên làm việc ngoại trừ chụp ảnh hai người, thật ra còn quay một đoạn video nhỏ, vừa vặn ghi lại khoảnh khắc hai người nói nhỏ với nhau.

Sau đó, nhân viên làm việc hỏi hai người có thể gửi lên nền tảng video ngắn hay không rồi bị hai người từ chối cùng một lúc.

Nhân viên làm việc cảm thấy tiếc nuối nhưng vẫn để ý hai người để lại một bức ảnh chung, như vậy cũng có thể làm tài liệu tham khảo cho cô dâu và chú rể.

Thịnh Thi Mông không nói nhiều, vội vàng rời khỏi cửa hàng.

“Mông Mông.”

Ôn Chinh đuổi theo từ phía sau rồi gọi cô lại.

Thịnh Thi Mông mím môi, quay đầu lại: “Còn có việc gì không?”

Tính Ôn Chinh tốt bụng hỏi: “Hôm nay em có lái xe tới không? Anh đưa em về nhé?”

“Không cần, tôi lái xe tới.” Cô chỉ chỉ xe của mình, đột nhiên lại giống như nhớ tới gì đó, mạnh mẽ lại buông tay xuống.

Mà Ôn Chinh đã nhìn thấy chiếc MINI của cô.

Đó là xe anh đưa cho cô, lúc trước Thịnh Thi Mông nói muốn trả, anh không muốn còn cho rằng cô sẽ mang đi bán, không nghĩ tới cô vẫn đang dùng.

“Nơi tôi đi làm cách ga tàu điện ngầm tương đối xa, lái xe tiện hơn đi tàu điện ngầm nhiều.”  Giống như Thịnh Thi Mông biết anh đang suy nghĩ gì, cố ý giải thích: “Hơn nữa bây giờ thị trường ô tô secondhand không tốt, bán đi sẽ bị lỗ.”

“Không có việc gì, em cứ lái đi.” Ôn Chinh nói: “Nếu một ngày nào đó em muốn đổi xe mới, nói với anh một tiếng là được. ”

Thịnh Thi Mông nhướng mày, rất không hiểu những lời này của anh.

“Chẳng lẽ mỗi lần chia tay với bạn gái cũ anh cũng bao trọn gói* cho người ta à?”

*包售, mình cũng không chắc lắm.

Ôn Chinh cười nói: “Làm sao có thể, anh cũng không phải kẻ tiêu tiền như rác.”

“Vậy thì anh…”

“Anh bao trọn gói với bạn gái cũ muốn đuổi theo một lần nữa thôi.”

Thịnh Thi Mông sửng sốt.

Anh điên à?

Hai người diễn kịch lẫn nhau đều diễn đến mức này, bây giờ đã chia tay, còn diễn sao? Nghiện rồi à?

Mà lời Ôn Chinh nói đến đây thì dừng lại, nếu Thịnh Thi Mông có xe vậy thì đương nhiên không cần anh đưa về.

Chờ Ôn Chinh rời đi, Thịnh Thi Mông đứng trong gió lộn xộn tại chỗ một lát.

Suy nghĩ của cô ấy rối loạn đến khi về tận nhà, mãi cho đến khi Thịnh Nịnh đi làm về muộn, thấy Thịnh Thi Mông quần áo không thay trang điểm cũng không tẩy, cả người ngơ ngác ngồi trên sofa, ôm gối ôm, trên TV phát tin tức quốc tế bình thường tuyệt đối cô ấy sẽ không xem.

Thịnh Nịnh ngồi xuống bên cạnh cô ấy, gọi cô ấy vài tiếng thì Thịnh Thi Mông mới chú ý tới chị gái đã trở về.

“Thử váy cưới thế nào?” Thịnh Nịnh hỏi.

Thịnh Thi Mông nhíu mày, bất mãn nói: “Không được tốt lắm, thử váy cưới vẫn là chị tự đi thử đi, em thử, hợp với em thì có ích lợi gì, cũng không phải em kết hôn.”

“Nhưng chị thực sự rất bận rộn.” Thịnh Nịnh cũng thở dài: “Tuần sau chị lại sát hạch.”

“Xin nghỉ phép với lãnh đạo các chị đi à.” Thịnh Thi Mông nói: “Chuyện kết hôn lớn như vậy, em không tin lãnh đạo các chị không có tính người như vậy.”

“Không liên quan gì đến lãnh đạo, chủ yếu là chị không muốn đến lúc đó thành tích sát hạch quá kém.” Thịnh Nịnh cho rằng đây là lúc cô chuẩn bị hôn lễ cho mình, trong lòng cũng hiểu, vì thế nói: “Nếu cuối tuần chị rảnh thì chị sẽ đi thử một chút.”

Thịnh Thi Mông cắn môi, gật đầu: “Ừm.”

“Nhưng chuyện bố trí hội trường này, vẫn là muốn phiền em lo liệu giúp chị với.” Thịnh Nịnh hỏi: “Cái này không thành vấn đề gì chứ?”

“Cái này không sao cả.” Thịnh Thi Mông do dự một lát, vẫn là hỏi: “Bên tổng giám đốc Ôn thì sao? Hay là Ôn Chinh quyết định giúp anh ấy nữa?”

“Đúng vậy.” Thịnh Nịnh gật đầu, đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi cô ấy: “Hôm nay lúc em đi thử váy cưới đã gặp Ôn Chinh chưa? Ôn Diễn nói hôm nay Ôn Chinh cũng đi xem lễ phục chú rể giúp anh ấy.”

Thịnh Thi Mông: “...”

Cô ấy không trả lời lời Thịnh Nịnh, nói gần nói xa: “Vậy chuyện bố trí hội trường có Ôn Chinh là người một nhà là được rồi.”

“Vậy thì làm sao được, ánh mắt đàn ông quá kém với phụ nữ, giống như chị với Ôn Diễn…”

Kết quả Thịnh Nịnh nói được một nửa, đài tin tức quốc tế trên TV lại vừa vặn phát sóng đến cuộc họp báo thường kỳ của Bộ Ngoại giao cách đây không lâu, cô lập tức dừng lại, nhanh chóng lấy máy tính bảng và bút cảm ứng trong túi ra, bắt đầu ghi chép tại chỗ.

Thịnh Thi Mông không nói nên lời.

Chuyện hôn lễ còn chưa bàn bạc xong, chị gái cô ấy lại bận rộn công việc rồi.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ chị gái cô ấy bận rộn xong rồi nói sau thôi.

Dù sao cũng không có việc gì làm, Thịnh Thi Mông thuận tiện xem họp báo với chị gái.

Sự chú ý của chị gái cô ấy đều nằm ở những gì người phát ngôn nói, mà Thịnh Thi Mông cũng không thích cái này, sự chú ý cũng chỉ có thể đặt ở trên người phát ngôn.

Một thân âu phục chuyên nghiệp, trên sống mũi mang một cặp kính không gọng, nhìn qua nhã nhặn lịch sự.

“Người phát ngôn này đẹp trai quá.” Thịnh Thi Mông nói: “Là lãnh đạo chị đó hả?”

“Một trong những nhiệm vụ sát hạch tuần tới của chị chính là phiên dịch bản thảo tiếng Trung của người phát ngôn này, chị luyện tập trước, xem thói quen ngôn ngữ của anh ta, đừng ồn ào.”

Vẻ mặt Thịnh Nịnh nghiêm túc, mấy chữ viết trên máy tính bảng Thịnh Thi Mông hoàn toàn không hiểu quy luật, đó là nhật ký đồng truyền, các loại phác hoạ và ký hiệu, cũng không nhìn được mấy chữ tiếng Anh nhưng một đoạn văn lớn của người phát ngôn được tối giản hàm súc ở bên trong đấy.

Thịnh Thi Mông quyết đoán câm miệng.

Chờ người phát ngôn nói xong đoạn này, Thịnh Nịnh mới buông lông mày ra, trả lời câu hỏi của Thịnh Thi Mông vài phút trước.

“Không hẳn, đây là lãnh đạo Phòng Báo chí, chuyên phụ trách kiểu họp báo công khai này.” Thịnh Nịnh nói: “Lúc đi làm chị đã gặp qua vài lần, còn đẹp trai hơn trên TV.”

“Thật sao?”

“Ừm, nhưng đã kết hôn.”

“Sao chị lại nhấn mạnh chuyện đã kết hôn với em chứ.” Thịnh Thi Mông bĩu môi nói: “Em chỉ đơn thuần thưởng thức trai đẹp mà thôi, lại không có suy nghĩ không an phận gì.”

Thịnh Nịnh nhún nhún vai à một tiếng.

“Có phải em không muốn gặp Ôn Chinh phải không?” Cô nói: “Vậy vào hôn lễ, chị định để hai người làm phù dâu và một phù rể, phải làm sao bây giờ?”

“Em không có ý đó, chắc chắn làm phù dâu và phù rể không thành vấn đề, nhưng chính là.” Thịnh Thi Mông do dự nửa ngày, nói: “Hôm nay lúc em với anh ta rồi bị coi thành cô dâu với chú rể.”

Thần kinh của Thịnh Nịnh tương đối lớn*, không hiểu ý của Thịnh Thi Mông: “Cho nên thì sao?”

*Ý là thần kinh thô á.

“Cho nên em rất xấu hổ đó!” Thịnh Thi Mông nói: “Chị ngẫm lại đi, em đi thử váy cưới với bạn trai cũ!”

Thịnh Nịnh vô tội nói: “Nhưng chị không có bạn trai cũ.”

“...” Thịnh Thi Mông trực tiếp lấy điện thoại ra cho Thịnh Nịnh xem: “Xấu hổ nhất chính là tụi em còn chụp ảnh cùng nhau, mẹ nó, về tình em thử váy cưới thay chị còn có thể tha thứ, anh ta mặc lễ phục là muốn làm gì chứ? Chẳng lẽ tổng giám đốc Ôn cũng bảo anh ta làm mẫu mặc thử chắc?”

Thịnh Nịnh nhìn ảnh chụp trên điện thoại, sửng sốt.

Không thấy xấu hổ, mà thấy giống như kim đồng ngọc nữ.

Hơn nửa ngày sau, cô không chắc chắn hỏi: “Hai người có tái hợp không?”

Thịnh Thi Mông vô cùng tức giận nói: “Chị nghiêm túc một chút được không? Em đang chửi bới, không phải tư vấn tình cảm với chị”

Thịnh Nịnh: “...”

Mà cùng lúc đó bên Ôn Chinh cũng đem tấm ảnh này cho anh hai xem.

Ôn Diễn bận rộn bên ngoài cả một ngày, vừa mới xã giao xong trở về, tâm trạng không tốt lắm, cả người mệt mỏi sau đó đã bị Ôn Chinh quấn lấy xem ảnh chụp.

“Đẹp trai đúng không?” Ôn Chinh nhướng mày hỏi.

Ôn Diễn và Thịnh Nịnh phản ứng không khác nhau lắm, cũng sửng sốt sau đó hỏi ngược lại: “Hai người tái hợp à?”

Trong mắt Ôn Chinh hiện lên một tia sáng nhỏ, mím môi cười: “Còn chưa có.”

Ôn Diễn: “...”

-

Em trai em gái không có ai đáng tin cậy cả, lãng phí thời gian cả ngày, rốt cuộc chọn bộ lễ phục nào cũng không đưa ra tham khảo, một người ở đó rối rắm nghi hoặc, một người ở đó sớm nhảy nhót như chim sẻ, cuối cùng vẫn là Thịnh Nịnh và Ôn Diễn hai con người bận rộn phải dành thời gian rảnh rỗi để tự mình đến cửa hàng hoàn thành lễ phục.

Trước đó nhân viên làm việc đã tiếp đãi em trai và em gái của cô dâu chú rể, sau đó nhìn thấy cô dâu chú rể phiên bản thật, rốt cuộc lời nói hai vị xứng đôi quá trời quá đất cũng nói ra miệng, có thể thoải mái biểu hiện, toàn bộ hành trình đều là ánh mắt yêu thương, không ngừng nói.

“Hai vị thật sự xứng đôi quá!”

“Quả thực chính là trời sinh một đôi!”

“Hôm nay bên em thật sự là quá may mắn, vậy mà có thể tiếp đãi được đôi vợ chồng xứng đôi như ngài với chị đây!”

Thổi một cái rắm cầu vồng lớn, nhân viên làm việc nói mục đích cuối cùng của mình: “Xin hỏi cửa hàng của bên em có thể gửi ảnh của hai vị lên nền tảng để quảng cáo không?”

Không đợi Thịnh Nịnh nói gì, Ôn Diễn đã dùng lý do khiến người ta không thể không từ chối: “Vợ tôi là công chức, không tiện lắm, xin lỗi.”

Lời nói của nhà tư bản, Thịnh Nịnh dám cam đoan là tuyệt đối là anh không muốn lộ mặt trên nền tảng mạng nên mới lấy công việc của cô ra làm lá chắn mà thôi.

Rốt cuộc Thịnh Nịnh cũng hiểu được vì sao Thịnh Thi Mông lại cảm thấy xấu hổ khi đến thay cô rồi.

Sau khi chọn lễ phục xong, phía Paris làm việc suốt đêm, rốt cuộc cũng thuận lợi vận chuyển bằng đường hàng không vài ngày trước hôn lễ.

Hôn lễ được ấn định vào cuối thu kỳ nghỉ Quốc khánh tháng mười, thời tiết ở Yến Thành cũng không quá lạnh, hơn nữa kỳ nghỉ Quốc khánh tất cả mọi người đều được nghỉ, là một khoảng thời gian rất thích hợp để kết hôn.

Ông cụ nói muốn làm lớn chính là muốn làm lớn, trực tiếp bao cả hội trường khách sạn, cụ thể rốt cuộc có bao nhiêu bàn ông cụ không đếm được, dù sao cũng là bảo khách sạn chuẩn bị đầy bàn, không nói bên cô dâu có bao nhiêu bạn bè người thân, Tập đoàn họ Ôn to lớn, chắc chắn đến lúc đó còn không có chỗ mà ngồi.

Kết quả bên Ninh Thanh cũng phân cao thấp với thông gia, nghĩ thầm đồ cưới không bằng ông chẳng lẽ mời khách còn không bằng ông sao, mặt mũi cô dâu là bà - người mẹ này bảo vệ, vì thế trong ngày hôn lễ nhìn toàn hội trường toàn là khách, người cô dâu chú rể quen biết còn không quá mười bàn, còn lại tất cả đều là bố chú rể với mẹ cô dâu phô trương mời tới.

Cô dâu xinh đẹp đang trang điểm trong phòng, không cần đứng bên ngoài đón khách, chỉ là chú rể hơi bối rối, cứ cách một thời gian thì muốn hỏi bố già sĩ diện với mẹ vợ vị khách khứa này là ai.

Cao Nhị được mời làm khách bên nhà trai nhưng cô không đi với bố mình mà là đi cùng với trợ lý của Ôn Diễn.

Lý do là Ôn Diễn sắp xếp cho Cao Nhị ở bàn chính của khách, thuộc về bàn bạn tốt, chỉ đứng sau bàn họ hàng trực tiếp của cô dâu chú rể.

Ngay từ đầu khi biết mình được sắp xếp ở bàn bạn thân, Cao Nhị rất tức giận.

“Giết người không dao!”*

*Nguyên văn là 杀人诛心 – “sát nhân tru tâm”, đây là một cụm thành ngữ trong tiếng Trung, ý nói rằng thay vì gi3t chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần, ở đây ý là khen thủ đoạn của quân sư Ngô thâm độc, mình xin dịch như trên cho thuần Việt.

“Đồ đàn ông này thật sự là giết người không dao!”

“Đem nữ phụ như tôi làm bia đỡ đạn, còn để cho tôi ngồi bàn chính để chứng kiến hạnh phúc của hai người họ!”

Bố cô ấy thì ngược lại, cực kỳ vui vẻ, ước gì con gái ngồi ở bàn chính, hận không thể cả thế giới đều biết con gái họ Cao ông với tổng giám đốc Ôn là bạn tốt.

Cao Nhị và trợ lý Trần cùng nhau đưa bao lì xì rồi được mời vào hội trường.

Hội trường rất lớn, trang trí cực kỳ xa hoa, hai người đi về phía trước một hồi lâu mới đi tới vị trí bàn chính.

“Trợ lý Trần, Cao Nhị, bên này bên này nè!”

Thịnh Thi Mông vừa nhìn thấy hai người bọn họ lập tức hưng phấn vẫy tay.

“Phải không? Sao em cũng ngồi đây? Không phải em nên ngồi ở bàn của người thân sao?” 

“Em ngồi nói chuyện với chị Vũ Hàm, đây là bạn cùng phòng của chị em.” Thịnh Thi Mông giới thiệu cho hai người: “Chị Vũ Hàm, đây là Cao Nhị, là bạn tốt em và chị gái em quen biết lúc thực tập ở công ty anh rể.”

Cao Nhị lập tức không phục nói: “Đã từng là bạn bè, đã qua rồi, làm phiền nói đúng một chút, cảm ơn.”

Quý Vũ Hàm mờ mịt nhìn về phía Thịnh Thi Mông, hỏi ý gì, Thịnh Thi Mông nháy mắt nói: “Mạnh miệng đó.”

Chỉ chốc lát sau bàn này lại có một phụ nữ trẻ tuổi đi tới.

Không ai biết người phụ nữ này nhưng vóc dáng to lớn, khuôn mặt cũng xinh đẹp.

“Xin chào, tôi là Linda, là bạn tốt của cô dâu.”

“Sau khi tham gia hôn lễ xong có muốn đến quán bar nhảy Disco cùng nhau không?”

Quý Vũ Hàm và Cao Nhị đồng thời nhìn về phía Thịnh Thi Mông, dùng ánh mắt hỏi cô ấy, chị em kết bạn với bạn bè nhảy Disco từ khi nào vậy?

Thịnh Thi Mông cũng mờ mịt lắc đầu.

Không biết nơi.

Nhưng ngay sau đó một khách mới đi về phía bàn này càng làm cho các cô mê hoặc, một người đàn ông trung niên tươi cười khả ái.

“Xin chào các bạn, tôi là Ngô Kiến Nghiệp, đây là danh thiếp của tôi.”

“Trước đây tôi làm trong lĩnh vực bất động sản, chưa được bao lâu thì được tổng giám đốc Ôn cất nhắc lên trụ sở chính, gần đây nếu các bạn có nhu cầu mua nhà có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào nếu muốn, mua nhà nhiều phòng, mua nhà khu trường học hay nhà phố thương mại, dù muốn nhà cao tầng nhỏ hay nhà siêu cao tầng, dù diện tích tiết kiệm hay diện tích rộng, cho dù bạn muốn một môi trường yên tĩnh hay sôi động, dù bạn có bất kỳ nhu cầu nào đối với các trung tâm mua sắm, trường học, bệnh viện, tàu điện ngầm, xe buýt và các phương tiện khác nhau xung quanh, bạn đều có thể trao đổi với tôi.”

“...”

Bàn này thực sự là có đủ đầu trâu mặt ngựa mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play