Bối cảnh gia thế của Ôn Diễn mang đến cho anh hào quang che khuất ánh mắt của mọi người, bố anh là phái doanh nhân đi đầu cầm cờ đỏ, mẹ anh sinh ra trong gia đình nổi tiếng, ông ngoại của anh là cán bộ về hưu tiếng tăm lừng lẫy cho nên mấy năm nay bao nỗ lực và mồ hôi của anh đều bị bỏ qua, những huy chương và vinh dự dựa vào mình mà có được đều người ta nói là dùng quy tắc ngầm.
 
Rất nhiều sinh viên cùng khóa trong tiềm thức đều đồng tình với bên đáng đồng tình hơn, họ hiểu nỗi khổ tâm của cậu ta, thay Ôn Diễn tha thứ cho sai lầm của cậu ta, bởi vì bạn học cùng khoá kia sinh ra trong gia đình khó khăn, bị xử phạt thì tương lai sẽ mất hết, mà Ôn Diễn có ông ngoại anh giúp đỡ, còn có thể bắt đầu lại từ đầu.
 
Chuyện này náo loạn rất lớn, tất cả mọi người đều cho rằng chắc chắn Ôn Diễn sẽ bình an vô sự nhưng trong quá trình điều tra kỷ luật, Ôn Diễn bị đối xử tiêu cực, kết quả cuối cùng, bạn học cùng khoá kia cũng phải chịu trách nhiệm hình sự ngồi tù, mà Ôn Diễn thì bị bắt buộc xuất ngũ trở về nguyên quán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Lúc ấy ông ngoại tức giận đến mức thiếu chút nữa khiêng một bao tải dây mây “hầu hạ” người anh hai tôi, may mắn có bố che chở cho anh ấy, vì chuyện này thiếu chút nữa mà cắt đứt với ông ngoại.” Ôn Chinh nói: “Sau này anh trai tôi thành thật, làm gì thì làm, còn nghe lời hơn hồi nhỏ nhiều.”
 
Đến bây giờ, những người cùng khóa năm đó đều cắt đứt liên lạc hết, chỉ còn lại một người làm việc trong hệ thống công an, chỉ có điều còn có liên lạc cũng là vì Ôn Diễn có quan hệ thân thích với người đó, ngày lễ tết không tránh khỏi đi lại chạm mặt chứ ngày thường liên lạc rất ít.
 
“Không phải các cô gái các cô đều có một câu nói sao, nói là xem một người đàn ông có thật lòng với mình hay không thì cần xem anh ta có đồng ý giới thiệu mình với bạn bè của anh ta không. Có phải anh trai tôi chưa từng dẫn cô đi gặp bạn anh ấy hay không? Cô đừng nghĩ nhiều, không phải anh ấy không dẫn cô đi gặp mà là căn bản không có bạn bè gì, hay phải nói bạn bè thì công tác xã giao chính là bạn bè của anh ấy, ngày thường anh ấy bận rộn bao nhiêu cô cũng biết rồi đấy.”
 
Nói tới đây, Ôn Chinh thú vị: “Sau này hai người cãi nhau, cô còn có thể đi tìm bạn của cô để kể khổ, bảo bạn bè của cô đưa ý tưởng cho cô, chứ anh ấy không có, đoán chừng chỉ có thể một mình phiền não nên làm gì bây giờ.”
 
Trải qua lần giáo huấn này, Ôn Diễn hoàn toàn lấy lại đồng cảm của mình.
 
Vừa sinh ra đời đã cho nhiều người dành cho mình tài nguyên và của cải cả đời, cả đời không lo ăn lo mặc, nếu làm gì cũng không bỏ được khuôn mẫu rập khuôn máu lạnh, vậy thì đừng bỏ.
 
Bởi vì đối xử quá lạnh lùng với người nhà, thế cho nên ở trong mắt họ, anh đều làm cho người ta có cảm giác này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trước đây tôi vẫn cảm thấy anh ấy bất cận nhân tình nhưng cho đến lần đó tôi đưa Mông Mông về nhà, bố tôi nói với tôi mấy năm nay anh ấy đã lặng lẽ làm chuyện sau lưng vì gia đình này, tôi liền…”
 
Ôn Chinh nói đến đây thì dừng lại, đột nhiên cúi đầu, dùng sức ấn giữa mày thấp giọng mắng: “Con mẹ nó là một người đàn ông, tâm trí bình thường, tứ chi hoàn hảo, chỗ nào cũng tốt, cố tình lại không có miệng nói.”
 
“Cũng may anh ấy không có miệng dài như tôi, dù sao nhà chúng tôi cũng có tôi với Mông Mông đã từng choảng nhau với hai người rồi, bố tôi cũng không sao, ông ấy quản được tôi chứ không quản được anh trai tôi, quan trọng là bên ông ngoại tôi, sợ là không dễ dàng.” Ôn Chinh nói xong những lời này, sợ làm Thịnh Nịnh sợ hãi nên bổ sung thêm: “Nhưng anh trai tôi không giống tôi, tôi không biết anh ấy thuyết phục cái đầu cổ hủ của mình như thế nào, chỉ có điều nếu anh ấy đã vượt qua cửa ải trong lòng mình vậy thì hẳn là anh ấy cũng có chuẩn bị, cô không cần quản cái khác, cứ yên tâm nói chuyện với anh ấy, anh ấy sẽ xử lý tốt.”
 
“Đừng giống như bạn bè kia của anh ấy, anh ấy không chịu nổi lần phản bội thứ hai đâu.”
 
Ánh mắt Thịnh Nịnh lóe lên, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
 
-
 
Ôn Diễn và Thịnh Thi Mông về cùng nhau.
 
Lúc hai người này trở về, Ôn Chinh và Thịnh Nịnh đã tâm sự xong lâu rồi, Thịnh Nịnh đang ăn đồ ăn còn Ôn Chinh thì bưng ly rượu một mình uống rượu.
 
Có vẻ như không có gì xảy ra cả.
 

Ôn Diễn vừa trở về đã hỏi Thịnh Nịnh: “Nó có bảo em uống rượu không?”
 
Ôn Chinh lập tức nháy mắt với Thịnh Nịnh, Thịnh Nịnh lắc đầu: “Không có, em chỉ ăn thức ăn thôi.”
 
Sau đó chiếm được ánh mắt cảm kích của Ôn Chinh.
 
Sau khi ăn bữa cơm này xong, đại hội phê bình của Ôn Chinh coi như là kết thúc, Ôn Diễn bị Ôn Chinh rót không ít rượu, không có cách nào lái xe, vì thế gọi người lái thay đưa hai chị em về trường học, chính anh thì về nhà nghỉ ngơi.
 
Mục đích hôm nay của Ôn Chinh một là chôn anh trai anh ta, hai là nhân cơ hội này gặp mặt Thịnh Thi Mông, anh ta muốn bảo Thịnh Thi Mông ở lại, hai người lại nói chuyện riêng một lát sau đó đợi lát nữa anh ta sẽ gọi người đưa cô ấy về trường học, ai ngờ căn bản Thịnh Thi Mông không có tính toán này, trực tiếp muốn lên xe của Ôn Diễn.
 
Trước khi lên xe Ôn Chinh còn giữ chặt Thịnh Thi Mông, kéo cô ấy sang một bên, hơi không hiểu hỏi cô ấy: “Ngay cả anh trai anh và chị gái em cũng ở bên nhau rồi, vì sao em vẫn không chịu cho tụi mình một cơ hội nữa để bắt đầu lại từ đầu?”
 
“Họ là họ, tụi mình là tụi mình.” Thịnh Thi Mông nói: “Hai người họ nghiêm túc với nhau.”
 
Ôn Chinh hỏi ngược lại: “Bây giờ anh không nghiêm túc với em sao? Không phải trước đây em cũng nghiêm túc với anh sao?”
 
Thịnh Thi Mông dừng một chút, lắc đầu nói: “Không phải.”
 
Ôn Chinh không tin cười rộ lên: “Mông Mông, anh đã như vậy rồi, em đừng nói dối được không?”
 
“Tôi không nói dối.” Thịnh Thi Mông mím môi, dứt khoát thẳng thắn nói với anh ta: “Tôi có chuyện này vẫn chưa nói rõ với anh, thật ra ngay từ đầu mục đích tôi vào công ty chính là vì theo đuổi Ôn Diễn, chẳng qua sau đó tôi không đuổi kịp anh ấy, vừa lúc anh đến công ty nên tôi mới bên nhau với anh.”
 
“...”
 
Lúc này Ôn Chinh sững sờ tại chỗ, từ đầu đến chân như sét đánh không thể động đậy.
 
Thật ra lúc anh ta vừa bên nhau với Thịnh Thi Mông, đúng là có người nghe người của công ty nói, nói là trước đây bạn gái anh hơi hơi ý tứ với anh trai anh ta.
 
Chẳng qua khi đó trong mắt anh ta Thịnh Thi Mông chính là một cô bé đơn thuần chưa từng yêu đương, rõ ràng thứ tin đồn này là hủy hoại danh tiếng của cô ấy, căn bản là anh ta không tin, thuận tiện cảnh cáo nhưng nhân viên nói nhăng nói cuội kia.
 
Anh ta trơ mắt nhìn Thịnh Thi Mông lên xe Ôn Diễn, lại trơ mắt nhìn xe chạy đi.
 
Từng tin tức thái quá đập vào đầu anh ta như một trận mưa đá lớn, khiến anh ta ớn lạnh trong thời tiết mùa hè tháng sáu này.
 
-
 
Thịnh Thi Mông lên xe, mắt thấy xe khởi động, bỏ lại bóng dáng Ôn Chinh ở phía sau.
 
Cô cũng không định thẳng thắn với Ôn Chinh nhưng cô ấy thật sự giả bộ không nổi.

 
Lúc trước trong nhà hàng, sau khi đi toilet xong trở về, cô ấy gặp Ôn Diễn cũng đã gọi điện thoại xong, hai người đứng nói chuyện ở hành lang một lát.
 
Thịnh Thi Mông rất muốn biết Ôn Diễn có nghiêm túc với chị gái mình hay không, cô ấy và Thịnh Nịnh có nỗi băn khoăn giống nhau cho nên cũng rất hiểu nỗi băn khoăn của Thịnh Nịnh.
 
Cô ấy rất sợ Thịnh Nịnh ở bên yếu thế, bởi vì trong tình cảm ai ở bên yếu thế thì nhất định sẽ chịu thiệt.
 
“Tôi rất thích chị gái cô.” Ôn Diễn thản nhiên nói: “Không phải là tạm thời nhanh chán.”
 
Anh chỉ nói một câu như vậy, Thịnh Thi Mông lại cảm thấy những lời này còn khiến cô tin phục hơn là mỗi một câu nói ngọt ngào của những người đàn ông cô ấy từng kết giao trước kia.
 
Trước kia cô ấy vẫn cảm thấy chẳng qua thứ tình yêu này chỉ là gia vị trong cuộc sống, luôn giữ một người có thú vui gì, người trước nói chán thì thay đổi người khác, như vậy có thể vĩnh viễn giữ mãi cảm giác mới mẻ.
 
Bởi vì chắc chắn hai người ở bên nhau sẽ có xích mích, cô ấy không muốn thay đổi bản thân vì đối phương, cũng không cần đối phương thay đổi cái gì vì cô, lúc thích nhất là tận tình hưởng thụ vui sướng, sau khi vui sướng qua đi thì có xu hướng bình tĩnh, lúc mâu thuẫn bắt đầu lộ ra cũng lúc kịp thời rút lui, lại tiếp theo sát nhập vào đoạn tiếp theo, mãi mãi lưu sống một đường sống vì mình.
 
Vui sướng thì tốt, cô ấy nghĩ rằng đó là cách thoải mái yêu đương nhất.
 
Mà chị cô ấy và tổng giám đốc Ôn cũng không phải, có lẽ sau này hai người họ sẽ bị thương rất sâu, sẽ hối hận vì nỗ lực của mình, sẽ khổ sở đối phương phụ lòng nhưng vẫn phấn đấu liều lĩnh quên mình đâm đầu vào những điều chưa biết, không hề giữ lại gì hết mà quyết định yêu một người.
 
Thịnh Thi Mông nhận được câu trả lời của Ôn Diễn, cũng yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
 
Mà hình như Ôn Diễn còn hơi nghi vấn với cô ấy, suy tư một lát cuối cùng cũng là nói ra.
 
“Trước kia tôi hiểu lầm cô, là bởi vì hành vi lúc mới tới công ty của cô quả thật rất dễ khiến tôi hiểu lầm.”
 
Ôn Diễn nói tương đối uyển chuyển nhưng Thịnh Thi Mông biết anh đang nói chuyện cô ấy từng theo đuổi anh ở công ty trước đó.
 
Ngay từ đầu Ôn Chinh bên nhau với Thịnh Thi Mông, Ôn Diễn cho rằng hai người chỉ là chơi đùa cho nên không đề cập tới, về sau nhìn Ôn Chinh nghiêm túc, lại càng không biết nên nói với Ôn Chinh như thế nào.
 
Tính cách của người đàn ông vốn tương đối cứng nhắc, đối với tình cảm thì càng cứng nhắc, sau khi biết em trai và Thịnh Thi Mông ở bên nhau, nội tâm bắt đầu từ chối nhớ tới mình và Thịnh Thi Mông từng có quan hệ như vậy  theo bản năng.
 
Nhưng bây giờ nếu Thịnh Thi Mông muốn nối lại tình xưa với Ôn Chinh, anh cảm thấy cần phải nói rõ chuyện này với Thịnh Thi Mông.
 
“Nếu cô nghiêm túc với Ôn Chinh vậy thì đừng nói với nó, tôi cũng sẽ không nói với nó.” Ôn Diễn nói: “Coi như chưa từng xảy ra.”
 
Ý tứ Ôn Diễn là sẽ giúp giữ bí mật, bởi vì để Ôn Chinh biết chỉ càng tăng hiểu lầm thêm.
 

Mà Thịnh Nịnh vì để cô ấy và Ôn Chinh còn có đường tái hợp, còn giấu diếm chuyện căn hộ với Ôn Diễn, thậm chí chị ấy còn định mượn tiền với mẹ ruột để mua căn hộ đó về, dùng để triệt tiêu cảm giác tội lỗi của hai chị em họ.
 
Nhưng hai người họ càng như vậy, Thịnh Thi Mông lại càng cảm thấy mình và Ôn Chinh không có cách nào để bên nhau.
 
Ngay từ đầu tình cảm không chân thành thì làm sao xứng đáng để được đáp lại chân thành, đối với cô ấy cũng vậy, đối với Ôn Chinh cũng vậy.
 
Còn vọng tưởng nói về tình yêu đích thực gì nữa chứ.
 
Cho nên cô ấy không giả vờ, dứt khoát ngả bài với Ôn Chinh.
 
Như vậy Thịnh Nịnh cũng có thể sớm nói rõ chuyện nhà cửa với Ôn Diễn, nếu Ôn Diễn trách tội, Thịnh Nịnh thể ụp nồi lên đầu cô ấy, nói là em gái nảy ra ý tưởng này, ép chị gái hợp tác với mình, như vậy hẳn là Ôn Diễn sẽ không nỡ trách tội chị cô ấy nữa.
 
Mặc kệ có tác dụng hay không, Thịnh Thi Mông cảm thấy nên nhanh chóng nói ý tưởng cho Thịnh Nịnh.
 
Cô ấy quay đầu từ ghế phụ lại, sau đó nhìn thấy Ôn Diễn tựa đầu vào vai chị gái, đang nhắm mắt ngủ.
 
Thịnh Nịnh nhìn thấy Thịnh Thi Mông quay đầu, trên mặt cứng đờ, trong thời gian ngắn hơi mất tự nhiên giật giật bả vai, đưa tay đẩy Ôn Diễn ra.
 
“Anh đứng dậy.”
 
Ôn Diễn bị cô đẩy đến mở mắt ra, bất mãn nói: “Anh chóng mặt quá, để anh dựa vào một lát.”
 
“Có người.” Thịnh Nịnh nói nhỏ: “Anh dựa vào cửa xe đi.”
 
Giọng điệu Thịnh Nịnh kiên định, dáng vẻ có người tuyệt đối không cho anh dựa vai.
 
Ôn Diễn trầm mặc vài giây, thản nhiên nói: “Anh bảo người lái thay đến trường của em, lát nữa đến trường để em gái em xuống xe trước, em lái xe đưa anh về.”
 
Thịnh Nịnh khó hiểu nói: “Anh có người lái thay sẵn rồi còn cần em lái nữa hả? Không sợ em đưa xe anh bay màu hả?”
 
Vẻ mặt Ôn Diễn không sao cả: “Kệ đi, có bảo hiểm xe rồi.”
 
Thịnh Thi Mông ngồi trên ghế lái phụ nghe hai người nói thật sự là giết tui đi, hận không thể xách lỗ tai hai người họ bảo đi học khoá học tình yêu cấp tốc đi.
 
Một người thì ngại ngùng mất tự nhiên đến hết thuốc chữa, một người lại thẳng tắp đến hết thuốc chữa.
 
“... Em không lái được.” Thịnh Nịnh nhíu mày nói: “Em có uống rượu.”
 
“Rượu anh đều uống thay em rồi, em uống rượu gì?” Ôn Diễn cũng nhíu mày: “Em không muốn đưa anh về hả?”
 
Thịnh Nịnh không tiện lôi Ôn Chinh ra ngoài, đành phải phí công nói: “Không phải, em có uống thật mà"
 
“Dừng xe bên cạnh đi.” Đột nhiên Ôn Diễn nói.
 
Chú lái xe thay không biết làm sao nhưng chủ xe phân phó, vẫn là dừng xe ở ở ngã tư phía trước bên cạnh.
 

Ôn Diễn cởi dây an toàn ra, vươn tay về phía Thịnh Nịnh mê mang không hiểu sao phải dừng xe ở đây, kéo cô lại sau đó nâng mặt cô lên rồi dán môi lên.
 
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, anh cạy hàm răng cô vì khiếp sợ mà không kịp khép chặt, chiếc lưỡi thò vào trong quét một vòng sau đó rời đi.
 
Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Đúng là uống rượu thật rồi.”
 
Thịnh Nịnh há miệng, giống như con gà ngốc nhìn anh.
 
Chờ cô phản ứng lại, nhiệt độ trên mặt tăng vèo vèo, hô to một tiếng anh làm gì vậy sau đó mạnh mẽ tát vào đầu Ôn Diễn một cái.
 
“...”
 
Một giây trước Thịnh Thi Mông ngồi xem không dám tin vào hành vi của Ôn Diễn, một giây này lại càng không dám tin hành vi của chị gái cô ấy.
 
Thịnh Nịnh vừa xấu hổ vừa tức giận, cô vốn không quen thân mật với Ôn Diễn trước mặt mọi người, ngồi quá gần cũng sẽ ngượng ngùng, chứ đừng nói chi là hôn môi khi mặt người khác.
 
Ôn Diễn đau đớn vuốt đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô: “Em đánh anh?”
 
Thịnh Nịnh nghiến răng nghiến lợi rống lên: “Đánh anh thì làm sao! Anh vừa làm gì thế?”
 
“Trước kia chưa bên nhau, anh tự tiện hôn em, em đánh anh anh nhận.” Ôn Diễn cũng không cảm thấy mình sai chỗ nào, cao ngạo hừ lạnh nói: “Bây giờ em là bạn gái của anh, chẳng lẽ anh còn không thể hôn?”
 
Miệng Thịnh Thi Mông trực tiếp há thành hình chữ O, tuy rằng cô ấy không nói gì nhưng trong mắt lại viết đầy “Nói nhiều một chút - nói nhiều hơn đê”.
 
Thịnh Nịnh thật sự không ngờ ngày thường người đàn ông cẩn thận bình tĩnh nhưng uống nhiều rượu lại có da mặt dày như vậy, mấy lời này hai người lén lút nói chuyện với nhau thì thôi đi, nói trước mặt người ta có phải là chê da mặt mình quá dày muốn vứt bớt hai lớp đúng không.
 
Cô lập tức che miệng Ôn Diễn không cho anh nói nữa, người đàn ông lại ngửa đầu ra sau muốn tránh thoát tay cô. Sao Thịnh Nịnh cho anh né được, dứt khoát tháo dây an toàn của mình. Anh càng ngửa ra sau cô lại càng nghiêng về phía trước, cuối cùng trực tiếp ấn vào cửa xe, hai tay gắt gao che miệng anh, tư thế kia giống như hận không thể che cho anh chết tại chỗ.
 
Đôi mắt Ôn Diễn bị rượu xâm chiếm bỗng híp lại, hai bàn tay trống rỗng đi xuống gãi eo Thịnh Nịnh.
 
Thịnh Nịnh rất sợ ngứa, nhất là ở eo.
 
Quả nhiên cô lập tức rụt tay về tránh về phía sau, Ôn Diễn bắt lấy cô một phen, hung hăng kéo cô lại rồi ấn vào trên đùi mình.
 
Thịnh Thi Mông duy trì động tác ngồi trên ghế lái phụ quay đầu lại, cả người trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt này thật sự là đặc sắc kích thích quá, đúng là hận không thể lấy điện thoại ra chụp lại.
 
Người đàn ông uống say sức lực cũng lớn, Thịnh Nịnh bẻ ngón tay anh như thế nào cũng vô dụng, cô xấu hổ đến cả người phát run, khuôn mặt đỏ đến kỳ lạ, cả người đều đến gần xu hướng trạng thái xù lông, giận dữ quát: “Đồ đàn ông già bỏ em ra! Anh không biết xấu hổ, em vẫn còn muốn!”
 
Ôn Diễn siết lấy eo Thịnh Nịnh không cho cô đứng dậy, trầm giọng cảnh cáo: “Thành thật một chút, nếu không chờ trên xe không có ai anh xử em đó."
 
Thịnh Thi Mông quay đầu đi.
 
Cùng là bóng đèn, cô ấy và chú lái xe thay trao đổi cho nhau một ánh mắt “Chúng ta nên ở dưới gầm xe, không nên ở trong xe”.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play