Đều là người trưởng thành, mấy ngày nay ở chung, lần duy nhất hai người tương đối vượt tuyến là ngày Thịnh Nịnh dẫn Ôn Diễn đi dạo quanh trường.
 
Dường như mỗi trường Đại học đều có một rừng cây nhỏ thích hợp cho các cặp tình nhân hẹn hò, đương nhiên trường học của Thịnh Nịnh cũng không ngoại lệ.
 
Trên đường đi tới cũng không biết gặp phải bao nhiêu cặp tình nhân nhỏ, lúc nói chuyện Ôn Diễn nói năm đó khi anh học Đại học, bởi vì học trường Quân sự cho nên hoàn toàn là quản lý quân sự hoá, đừng nói tùy ý đi dạo trong trường như vậy, ngay cả đi ra ngoài sớm hay muộn gì cũng có hạn chế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thịnh Nịnh tò mò hỏi nếu yêu đương thì như thế nào.
 
Ôn Diễn nói quy định không thể nói.
 
Cho nên khi bắt gặp có hai bóng mơ hồ hôn môi dưới tàng cây, lúc đó anh còn sửng sốt hơn Thịnh Nịnh.
 
Chỉ có điều sau đó anh cũng nhấn Thịnh Nịnh lên thân cây hôn môi.
 
Lúc ấy đèn đường mờ nhạt, bóng cây gió phất, trong rừng cây trường học yên tĩnh, sức hấp dẫn của Thịnh Nịnh quá lớn đối với Ôn Diễn, tay anh hơi vượt tuyến, xương quai xanh của Thịnh Nịnh được phủ lên một tầng xúc cảm xa lạ, rất tê rất ngứa khiến cô vô thức co rúm lại.
 
Ôn Diễn thở ra thật sâu sau đó kìm chế thu tay lại.
 
Anh nhắm mắt lại một lúc lâu mới nhẫn nại nói với cô đây không phải là chỗ tốt, đưa anh đi dạo chỗ khác.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tối hôm đó Thịnh Nịnh trở về ngủ ở ký túc xá, trằn trọc ở trên giường đến hơn nửa đêm.
 
Cho nên hôm nay khi Quý Vũ Hàm nhét đồ dùng tránh thai cho cô, cô đã từ chối không suy nghĩ.
 
Nguyên nhân chính là cô rất tin tưởng Ôn Diễn, dù tình cảm có nồng nàn dâng trào thì nên dừng lại vẫn có thể ngăn cản kịp thời.
 
Thịnh Nịnh lui về phía sau một bước dài, đồ vật chói mắt cứ rơi xuống sàn như vậy, cô nhặt lại cũng không dám nhặt, đầu óc rối loạn thành một mớ loạn xạ, muốn sắp xếp câu từ để giải thích với Ôn Diễn là thứ này không phải do cô mang đến, cô cũng không có ý đó.
 
Ai ngờ Ôn Diễn hơi nghiêng đầu nhìn cô, cuối cùng cười nhạt như thực hiện được.
 
“Được rồi, không đùa em nữa.”
 
Anh giúp cô nhặt đồ trên sàn lên, tiện tay cất vào trong túi áo tây trang của mình sau đó gõ nhẹ một cái lên trán cô gái đang ngây ra như phỗng: “Sau này rồi dùng, đi ăn cơm trước.”
 
Thịnh Nịnh: “...”
 
Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng lại không thể không bực mình khi bị anh trêu chọc, lại bị anh dễ dàng vạch trần cảm giác vừa tức giận vừa động lòng.
 
-
 
Bản thân Ôn Diễn không kén ăn cũng không bắt bẻ về chuyện ăn uống, bình thường bận rộn cũng ăn ở canteen công ty nhưng bởi vì đêm nay lâu rồi chưa ăn cơm với Thịnh Nịnh vì thế muốn dẫn cô đi ăn chút gì đó.
 
Xe chạy trên đường còn chưa tới nơi, đi ngang qua một trung tâm thương mại tương đối lớn, Thịnh Nịnh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bỗng hỏi anh có muốn ăn lẩu hay không.
 
“Em muốn ăn lẩu hả?” Anh hỏi.
 
“Ừm.” Thịnh Nịnh hỏi: “Anh ăn được không?”
 
“Lẩu có gì mà không ăn được đâu.”
 
Ôn Diễn vừa trả lời vừa bật xi nhan, lái xe đổi hướng đi trung tâm thương mại.
 
Lái xe vào bãi đậu xe, anh gọi điện thoại cho nhà hàng đã đặt bàn trước nói sẽ hủy cuộc hẹn.
 
Thịnh Nịnh cảm thấy đổi ý giữa chừng không tốt lắm cho nên lúc Ôn Diễn gọi điện thoại vẫn nhìn chằm chằm vào anh, sợ anh lộ vẻ khó chịu hoặc là không kiên nhẫn.
 
Kết quả mãi cho đến khi anh cúp điện thoại, trên mặt cũng không có biểu cảm dư thừa gì.
 
Hành động tùy hứng của Thịnh Nịnh cũng không khiến anh phản cảm.
 
Ngay cả Ôn Diễn cũng không chú ý tới, anh thay đổi sắp xếp cho cô rất tự nhiên, cũng nuông chiều dung túng cô rất tự nhiên.

 
Thịnh Nịnh nhếch môi, yên lặng thu hồi tầm mắt.
 
Sau khi dừng xe xong rồi xuống xe, cô đi xuống từ ghế lái phụ trước sau đó vòng qua ghế lái chính chủ động mở cửa xe cho anh.
 
Ôn Diễn hơi kinh ngạc, chỉ có điều vẫn xuống xe.
 
Chờ anh dùng điều khiển từ xa khóa cửa xe lại, vừa mới cất điều khiển từ xa vào trong túi, trên cánh tay anh lặng lẽ quấn thêm một cánh tay.
 
Anh nghiêng đầu, nhìn cô, rốt cuộc nhận ra cô có gì đó không đúng.
 
“Làm gì thế?”
 
Thịnh Nịnh chớp mắt mấy cái, giọng điệu hơi mất tự nhiên hỏi: “Không khoác được sao?”
 
Ôn Diễn nhìn cánh tay mảnh khảnh kia khoác lên tay mình, bả vai cô cũng tự nhiên dựa vào mình, anh nhẹ nhàng mỉm cười
 
“Được chứ.”
 
Mặc kệ vì sao cô lại ân cần đột ngột, tóm lại anh đều nhận lấy hết, về phần rốt cuộc cô muốn làm gì, đều dựa theo ý cô đi.
 
Hôm nay Thịnh Nịnh ăn mặc rất đẹp, đi bên cạnh Ôn Diễn khoác tay anh cũng hoàn toàn tương xứng. Lúc hai người đi thang máy lên lầu, nhìn hình ảnh phản xạ từ gương, ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy vui mắt.
 
Đến cửa hàng lẩu, dù là nước canh hay rau ăn kèm đều do Thịnh Nịnh toàn quyền quyết định, thậm chí cô còn gọi bia.*
 
*các khúc này mọi người đừng để ý tới “bia” hay “rượu” lắm nhé. Vì raw lẫn convert nó đều không thống nhất lắm. Với cả từ Hán Việt là ti tửu, vietphrase là bia/rượu bia.
 
Trước ngày hôm nay, cô đã liên tục ăn ở canteen nửa học kỳ, vất vả lắm hôm nay mới được giải phóng, chắc chắn phải thoải mái bung xõa.
 
Chờ bia lên trước, không những Thịnh Nịnh tự mình uống mà còn đưa một lon cho Ôn Diễn.
 
“Em uống đi.” Ôn Diễn nói: “Đến lúc đó anh đưa em về.”
 
Thịnh Nịnh trừng mắt, mở một lon bia đặt trước mặt anh, giọng điệu khó chịu: “Em uống mà anh không uống hả?”
 
Ôn Diễn thản nhiên hỏi: “Anh uống rượu thì ai lái xe?”
 
“Kêu người lái thay á.” Thịnh Nịnh nói hợp tình hợp lý.
 
Ôn Diễn nhìn cô vài giây, cuối cùng giơ ly rượu cụng với cô, nói: “Được, anh uống với em.”
 
Đột nhiên Thịnh Nịnh ngăn cản anh: “Khoan đã, không nói lời mời rượu hả? Anh làm ăn không nói lời mời rượu sao?”
 
Yêu cầu còn khá cao.
 
Ôn Diễn thuận theo nói: “Vậy chúc em vượt qua kỳ thi nhé.”
 
Thịnh Nịnh rất hài lòng với lời mời rượu này, cũng đáp lại một câu: “Cảm ơn tổng giám đốc Ôn yêu thương, chúc tổng giám đốc Ôn sự nghiệp thuận lợi, sau này làm ăn càng ngày càng lớn.”
 
Ôn Diễn bật cười ừ một tiếng, cụng ly với cô.
 
Không khí trong cửa hàng sôi nổi, âm thanh ồn ào, cho dù chỉ là nồi cay có độ cay vừa phải thì đối với dạ dày Thịnh Nịnh cũng là một thử thách không nhỏ, cô nhanh chóng ăn đến mức trán đổ mồ hôi, hai bên má ửng đỏ.
 
Ôn Diễn bảo cô bỏ đồ ăn vào nồi lẩu nhưng hôm nay Thịnh Nịnh chính là muốn khiêu chiến với chính cô một chút.
 
Cũng không biết là bị bạn học ăn cay nào ảnh hưởng, Thịnh Nịnh cũng quật cường cho rằng lẩu không cay không phải là lẩu hoàn chỉnh, cho dù cô và Ôn Diễn đều không thích ăn cay nhưng lúc chọn món vẫn chọn nồi lẩu uyên ương.*
 
*Lẩu uyên ương là một món ăn nổi tiếng của người Hoa. Sở dĩ có cái tên lạ và đặc biệt như thế là vì chỉ trong một nồi lẩu, thực khách đã có thể thưởng thức được đến hai hương vị khác biệt nhau. Một bên là sự ngọt thanh được chế biến hoàn toàn từ củ quả. Một bên lại đối lập với sự cay nồng, ấp nóng của sa tế.
 
Nồi lẩu nóng hổi vừa vặn uống kèm với bia lạnh, Thịnh Nịnh cảm thấy cay thì uống một ngụm bia, mùi vị cay nồng trên lưỡi nhanh chóng bị hương vị lạnh tê đè xuống.
 
Ôn Diễn cắn miệng lon bia, mặt mày vừa phức tạp vừa bất đắc dĩ nhìn Thịnh Nịnh uống hết ngụm bia vào bụng.
 

Bình thường xã giao anh đều là uống rượu ngoại hoặc rượu trắng cho nên thật ra độ bia bình thường không là gì với anh hết, hôm nay cô muốn uống thì cứ để cho cô uống, lúc trước vì chuẩn bị học hành thi thố vừa vất vả vừa lâu như vậy, bây giờ vất vả lắm mới thi xong, dù sao cũng phải để cô thả lỏng một chút.
 
Dù sao anh vẫn còn tỉnh táo, có anh đưa cô về cũng không xảy ra chuyện gì.
 
Chờ ăn xong bữa lẩu này, gần như đồ ăn chui vào bụng Ôn Diễn còn rượu là do Thịnh Nịnh tiêu diệt sạch.
 
Bây giờ Thịnh Nịnh đang ở trong trạng thái nửa say nửa không say, có ý thức, cả người ở trong trạng thái nhẹ nhàng.
 
“Anh đi thanh toán.” Ôn Diễn nói: “Ở đây chờ anh, không được chạy lung tung.”
 
“Em mời!” Thịnh Nịnh lắc lắc điện thoại, hào phóng nói: “Bữa này em mời, đừng giành với em.”
 
Nói xong cô đứng lên, đi về phía quầy thanh toán.
 
Ôn Diễn sợ con ma men té ngã nên vội vàng bước lên đỡ lấy cô, Thịnh Nịnh lại cho rằng anh muốn giành tính tiền với mình nên hất anh một cú.
 
“Có tiền ghê gớm lắm đúng không? Chúng ta đang yêu đương chứ không phải anh bao nuôi em, hiểu không?” Cô nói nghiêm túc: “Chẳng lẽ một bữa lẩu mà em không mời anh ăn nổi sao? Bữa này em mời, anh đứng một bên đi.”
 
Cô là một sinh viên, bây giờ còn chưa chính thức ra xã hội kiếm tiền, lại là một cô gái, hai người ra ngoài tiêu xài đương nhiên nên là anh trả tiền, không biết vì sao lại nói tới hai chữ bao nuôi này.
 
Vì chăm nom lòng tự trọng của con ma men, Ôn Diễn gật đầu: “Được, em mời.”
 
Thịnh Nịnh hài lòng, quay đầu đi tính tiền.
 
Lúc thanh toán, cô còn hơi đắc ý khoe với nhân viên phục vụ phụ trách thanh toán: “Bữa này là tôi mời bạn trai tôi ăn đấy.”
 
Ôn Diễn đứng bên cạnh cô, muốn phản bác nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào.
 
Nhân viên phục vụ cẩn thận quan sát anh một cái, vô thức lộ ánh mắt phức tạp “Ăn mặc xa xỉ lớn lên đẹp trai như vậy, kết quả ăn cơm mà để bạn gái trả tiền, trời ạ, rốt cuộc người đàn ông trong xã hội này có thể tốt một chút hay không”.
 
Cũng may cửa hàng lẩu có ở khắp nơi, Thịnh Nịnh muốn ăn còn có thể đi nhà khác, Ôn Diễn cũng lười giải thích, chờ Thịnh Nịnh thanh toán xong trực tiếp dắt cô rời đi.
 
Hai người đi thang máy xuống, tầng này có rất nhiều người đi thang máy, Thịnh Nịnh đứng ở trong góc, Ôn Diễn đứng trước mặt cô, cánh tay hơi nâng lên vòng quanh cô, bảo vệ cô ở trong khu vực tam giác an toàn.
 
Lúc lên lầu một có một đám người lớn kêu ra thôi ra thôi, Thịnh Nịnh cũng cho rằng đến nơi nên đẩy Ôn Diễn đi theo ra khỏi thang máy.
 
“Uống mơ màng rồi phải không, xe dừng ở tầng hầm đấy.”
 
Ôn Diễn bị đẩy ra vỗ vỗ đầu cô, đành phải bấm thang máy xuống một lần nữa nhưng lúc này thang máy đã đi lên, hai người còn phải chờ.
 
Chờ khoảng cách thang máy, ánh mắt Thịnh Nịnh dừng lại trên tấm poster quảng cáo khổng lồ dán bên cạnh.
 
Đó là một quảng cáo đồ trang sức.
 
Mà người phát ngôn của quảng cáo đồ trang sức này trùng hợp là người mà cả hai đều biết.
 
Ôn Lệ.
 
Ôn Diễn nhìn tấm poster này, nhíu mày theo bản năng, còn Thịnh Nịnh thì nhìn chằm chằm không chớp mắt, trên mặt nhìn không ra biểu cảm gì.
 
Chờ thang máy tới, Ôn Diễn gọi cô vào, cô cũng không có phản ứng, giống như muốn nhìn thấu tấm poster này.
 
“Con nhóc này có gì đẹp đâu.” Ôn Diễn nói: “Em muốn nhìn nó, hôm nào anh gọi nó tới đây, em muốn xem bao lâu cũng được.”
 
Thịnh Nịnh sâu nhìn anh một cái, bĩu môi nói: “Em không nhìn cô ấy.”
 
“Vậy em đang nhìn gì?”
 
“... Em nhìn trang sức cô ấy đeo.”

 
Ôn Diễn ngẩn người, hơi dở khóc dở cười: “Thích đồ đồ trang sức hả?”
 
“Đồ đắt tiền ai mà không thích chứ.” Cô lẩm bẩm.
 
Anh lắc đầu và thở dài và nói: “Tham tiền.” Sau đó nắm lấy tay cô và nói: “Đi thôi, mua cho em.”
 
Không thể không nói quảng cáo có ích thật sự, ít nhất Ôn Diễn cũng vì tấm poster này mà mang theo Thịnh Nịnh đi đến cửa hàng chuyên doanh* trang sức ở lầu một này.
 
*专柜: Một quầy hoặc bộ phận trong cửa hàng có một hoặc nhiều mặt hàng độc đáo.  Cung cấp hàng hóa phong phú cho một danh mục nhất định, một thương hiệu nhất định, một nhóm nhất định, một khu vực nhất định và một loại người nhất định hoặc hiển thị độc quyền một nhà cung cấp.
 
Cô gái trong quầy thường rất biết nhìn đồ ăn trong đĩa*, Ôn Diễn mang theo Thịnh Nịnh bước vào, cô ấy híp mắt nhìn, nhanh chóng đánh giá người ta từ đầu đến cuối sau đó nở nụ cười tiêu chuẩn nhiệt tình nhất, cũng phối hợp lễ phép chân thành nhất để tiếp đãi.
 
*Chắc là kiểu khách hàng có tiềm năng khai thác í
 
Ánh sáng trong cửa hàng rất đầy đủ, làm nổi bật những đồ trang sức trong tủ.
 
Ôn Diễn không để ý tới ánh mắt nhiệt tình của cô gái quầy chuyên doanh, chỉ bảo Thịnh Nịnh tự mình chọn.
 
Thịnh Nịnh bị những đồ trang sức này làm cho hoa cả mắt, nuốt nước miếng, nhẹ giọng hỏi: “Có nhẫn nam không?”
 
Cô quầy chuyên doanh nhanh chóng lấy mấy chiếc nhẫn nam bán tốt nhất trong cửa hàng của họ ra.
 
Thịnh Nịnh chọn một cái từ mấy chiếc đó sau đó nói với Ôn Diễn: “Tay.”
 
Ôn Diễn khó hiểu vươn tay sau đó cô đeo nhẫn vào ngón giữa của anh.
 
“Thích không?” Thịnh Nịnh hỏi anh: “Thích thì em mua cho anh.”
 
Lời này vừa nói ra, cô gái đứng quầy sửng sốt, mà Ôn Diễn cũng sửng sốt.
 
Cô gái đứng quầy cho rằng vị tiên sinh này mua cho cô gái này, không nghĩ tới lại là cô gái mua cho tiên sinh.
 
Chỉ có điều cô ấy hành nghề nhiều năm, phản ứng rất nhanh, lập tức nhìn về phía Ôn Diễn, giọng điệu hâm mộ nói: “Tiên sinh, bạn gái ngài đối tốt với ngài quá.”
 
Ôn Diễn cúi đầu nhìn cô, giọng điệu không chắc lắm hỏi: “... Em mua cho anh à?”
 
Thịnh Nịnh kiên định gật đầu: “Ừm.”
 
“...”
 
Trong thời gian ngắn người đàn ông bị cô làm sững sờ đến mức không nói nên lời.
 
Thịnh Nịnh rất ít khi mua trang sức, một trong những món đồ trang sức đắt nhất trên người cô là một chiếc vòng tay bằng vàng cũng cô do dự rất lâu mới nhẫn tâm mua cho mình.
 
Cho tới bây giờ chưa từng hào phóng sảng khoái như vậy, một chiếc nhẫn bạch kim nạm mấy viên kim cương vụn, bởi vì thiết kế và thương hiệu cao cấp cho nên đắt hơn giá thành gấp mấy lần, cô cứ không chút do dự quẹt thẻ như vậy.
 
Ôn Diễn còn chưa kịp phản ứng, Thịnh Nịnh đã đưa chiếc nhẫn này cho anh.
 
Hai người được cô gái đứng quầy lễ phép chào tạm biệt, Ôn Diễn muốn hỏi cô gì đó, lúc này vừa lúc có điện thoại gọi tới, anh bắt máy, là người lái thay gọi tới xin lỗi, nói là trên đường xảy ra chút tình huống, chắc là phải trễ vài phút, xin anh đừng hủy.
 
Ôn Diễn không rảnh để ý người lái thay tới sớm hay tới muộn, bây giờ sự chú ý của anh đều ở trên chiếc nhẫn trên ngón giữa tay trái của mình.
 
Cúp điện thoại, Ôn Diễn nói với Thịnh Nịnh là người lái thay sẽ đến trễ một chút.
 
Thịnh Nịnh gật đầu: “Ồ, vậy em ra ngoài hóng gió.”
 
Hai người đi ra khỏi trung tâm thương mại, tuy rằng thời tiết gần đây đã nóng ấm lên nhưng buổi tối vẫn có gió lạnh, Thịnh Nịnh bị gió thổi hơi tỉnh táo một chút, chỉ có điều đầu óc vẫn choáng váng.
 
Ôn Diễn cởi áo khoác khoác lên người cô.
 
“Gió lạnh.” Anh nói: “Khoác lên đi.”
 
Trước cửa chính của trung tâm thương mại là đài phun nước, bên cạnh còn có rất nhiều trò chơi vui chơi cho các bạn nhỏ đi dạo, Thịnh Nịnh đi dạo quanh bờ đài phun nước, Ôn Diễn cũng đi dạo hai vòng với cô, dừng bước, nắm tay cô kéo về phía mình, kéo cô trở lại trước mặt mình.
 
Anh suy nghĩ thật lâu, vẫn hỏi: “Tại sao đột nhiên em lại muốn mua nhẫn cho anh thế?”
 
Giọng điệu Thịnh Nịnh bình tĩnh: “Không tại sao hết, chỉ là muốn muốn cho anh thôi.”
 
Nghe không thấy giống say rượu, Ôn Diễn lại hỏi: “Vậy sao em không mua cho mình một chiếc?”
 
Thịnh Nịnh nói thật: “Đắt quá, mua cho anh là được.”
 

Người đàn ông nói không gì cả nửa ngày.
 
“Đắt mà còn mua.” Ôn Diễn khẽ cười nhạt một tiếng, trong giọng nói dạy dỗ cũng có đau lòng: “Tiền sinh hoạt mỗi tháng của em sao đủ, em là sinh viên, tiền của mình cũng chưa chắc đã xài đủ, còn mua bừa cho anh.”
 
Sau đó, anh dừng lại, lấy điện thoại ra nói: “Chiếc nhẫn này không trả lại, em về chọn một chiếc nhẫn nữ đi, mang nhẫn đôi với anh, tiền anh sẽ trả.”
 
Chỉ chốc lát sau, Thịnh Nịnh nghe thấy điện thoại trong túi rung rung vài cái.
 
Anh sờ đầu cô, nói: “Không nhiều đâu, cho em một chút tiền sinh hoạt.”
 
Thịnh Nịnh nhíu mày, không biết tại sao bỗng hơi tức giận.
 
“Không có quy định chỉ cho phép đàn ông mua đồ cho phụ nữ mà không cho phép phụ nữ mua đồ cho đàn ông đâu chứ?”
 
Ôn Diễn há môi muốn nói gì đó nhưng dường như Thịnh Nịnh đoán được anh muốn nói gì, tốc độ nói nhanh lại cắt ngang anh: “Cũng không có quy định không cho người đi học mua đồ cho người đi làm đâu?”
 
“Em mua đồ cho anh, anh không vui sao?”
 
Ôn Diễn gật đầu: “Vui chứ.”
 
Anh dừng lại, giọng điệu rất nhẹ: “Hôm nay em chủ động đến tìm anh thì anh rất vui rồi.”
 
Cô cắn môi, thành thật nói: “Thật ra hôm nay chủ động đến tìm anh không phải là ý tưởng của em, là bạn cùng phòng đưa ra ý tưởng này cho em.”
 
Ôn Diễn cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ nói: “Vậy sau khi em về nhớ thay anh cảm ơn bạn cùng phòng của em.”
 
“Hôm nay anh rất vui, đều là bởi vì bạn cùng phòng đưa ý tưởng cho em nhưng em cũng không cần cô ấy đưa ý tưởng, em sẽ tự mình làm anh vui vẻ.” Thịnh Nịnh suy nghĩ một chút, nói: “Nếu anh thích em tìm anh vậy thì lần sau anh không cần cố ý đến trường đón em nữa, em chủ động tới tìm anh.”
 
Đương nhiên Ôn Diễn thích, chỉ có điều anh vẫn lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không phải em nói đi tàu điện ngầm còn phải chuyển tuyến không tiện sao, anh lái xe thuận tiện hơn em mà.”
 
“Nhưng hôm nay khi em tới, vừa nghĩ đến là tới tìm anh thì em lại không thấy phiền phức một chút nào.” Thịnh Nịnh nói: “Nếu như đi thêm hai chuyến tàu điện ngầm tới tìm anh có thể làm cho anh vui vẻ như vậy, em cảm thấy rất đáng giá.”
 
Rất kỳ diệu, ngay cả khi trả tiền cũng cảm thấy hạnh phúc.
 
Thật ra ngay từ đầu Thịnh Nịnh cũng không muốn trả giá quá nhiều trong cuộc tình này, cô biết Ôn Diễn thích cô tương đối nhiều, chỉ cần cô đáp lại một chút, anh sẽ đáp lại rất nhiều.
 
Nhưng khi cô nhìn thấy anh vui vẻ vì hôm nay cô chủ động tới tìm như vậy, phản ứng đầu tiên của cô cũng không phải là đắc ý, cũng không phải cảm thấy người đàn ông này thật dễ dỗ dành.
 
Mà là nghĩ sau này cô nhất định phải làm cho anh càng vui vẻ nhiều thêm.
 
Trái tim Ôn Diễn hoá thành một vũng nước, mềm mại đến không thể mềm mại hơn.
 
Dường như như đang xác nhận điều gì đó, thăm dò hỏi: “Em có say rượu không?”
 
“Em uống quá nhiều thôi, không có say.” Ánh mắt Thịnh Nịnh sáng ngời, giọng nói cũng rất rõ ràng: “Em biết mình đang nói gì.”
 
Ôn Diễn cười cười, hoàn toàn không còn cách nào khác.
 
Anh nghĩ chắc là cô gái này được trời cao phái tới kêu anh đắm chìm.
 
Vốn tưởng rằng ở bên nhau chính là kết thúc, lại không nghĩ tới thứ cảm xúc “thích” này không kết thúc.
 
Tình cảm giống như một trận hồng thuỷ trút xuống không thể lấy lại, không màng tất cả, cũng không có thuốc chữa.
 
Càng ngày càng thích cô, càng ngày càng yêu cô hơn.
 
Nhưng tất cả đều đáng giá.
 
Cho dù lúc trước cãi cọ với ông ngoại, hay là phía trước chăm nom bố với tương lai có thể đối mặt khó khăn.
 
“Sau này em sẽ “thỉnh giáo” bạn cùng phòng nhiều hơn, thật ra em rất thông minh, học nhanh lắm.” Thịnh Nịnh nhìn đôi mắt anh, nghiêm túc nói: “Em sẽ học.”
 
Trước cửa trung tâm mua sắm người đến người đi, ánh đèn neon rực rỡ, lúc này trùng hợp đến thời gian đài phun nước biểu diễn âm nhạc, được ánh đèn phản chiếu tạo thành cột nước đủ màu sắc phun lên từ cửa đài phun nước phía dưới, theo tiết tấu âm nhạc hoà hợp thành tạo hình khác nhau.
 
Ôn Diễn đeo chiếc nhẫn cô mua cho anh, khi tất cả mọi người đều đưa mắt đài phun nước, ánh mắt anh trong sáng trầm tĩnh, trong đôi mắt thâm sâu xinh đẹp tất cả đều là hình ảnh của Thịnh Nịnh, giọng nói trầm thấp dịu dàng.
 
Anh nói: “Anh cũng sẽ học được.”
 
Từng chút từng chút học tập trở nên dịu dàng vì đối phương.
 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play