Trong lòng mọi người suy nghĩ gì, quả thật những người khác không quản được.
 
Ngay cả khi suy nghĩ của người ta liên quan tới mình.
 
Nhưng Thịnh Nịnh cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, rộng lượng nói anh ưa nghĩ như thế nào thì nghĩ thế đó, vì thế cô chỉ có thể dùng biểu cảm rối rắm không nói nên lời nhìn Ôn Diễn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người đàn ông lái xe nhưng khóe mắt vẫn liếc trên người Thịnh Nịnh.
 
“Nhìn chằm chằm tôi làm gì, muốn biết trong lòng tôi suy nghĩ gì sao?”
 
Thịnh Nịnh nhanh chóng nghiêng đầu: “Không muốn.”
 
Bị phủ nhận dứt khoát như thế, không những Ôn Diễn không tức giận ngược lại còn ung dung nói: “Xem ra trong lòng em cũng rõ ràng.”
 
Khoé môi Thịnh Nịnh giật giật, gương mặt căng thẳng, nhớ tới giấc mơ mà mình mơ thấy Ôn Diễn.
 
Trong giấc mơ của cô có anh luôn tràn ngập một bầu không khí kỳ quái, mỗi lần Thịnh Nịnh tỉnh dậy là cả người đầy mồ hôi lạnh, cảm thấy sởn gai ốc, rõ ràng trong mơ cũng không làm gì, không có tiếp xúc thể xác, không có hành vi vượt tuyến nhưng cứ làm cho người ta cảm thấy hoảng hốt vô duyên vô cớ cho rằng mình bị mắc bệnh.
 
Bây giờ đến cảnh thực tế rõ ràng, không có cảm giác mơ hồ đặc trưng của giấc mơ, nhìn thấy rõ ràng cũng cảm thấy rõ ràng, cuối cùng hiểu được lý do tại sao.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đó là giọng điệu của anh.
 
Giọng điệu trong ấn tượng trước kia hình thành sự tương phản mãnh liệt.
 
Trước kia Thịnh Nịnh đều khó chịu mỗi khi Ôn Diễn nói chuyện với cô, cảm thấy từ trên cao nhìn xuống nhưng mà bây giờ cô cũng cảm thấy không khỏe.
 
Cô nắm lấy một góc khăn quàng cổ, sau đó bị cô nắm thành hình quả bóng rất nhanh, cô cố gắng ổn định cảm xúc của mình hỏi: “Anh có thể nói chuyện bình thường không?”
 
Ôn Diễn: “Tôi đang nói chuyện bình thường.”
 
“Vậy anh đừng nói chuyện nữa.” Thịnh Nịnh nói.
 
Ôn Diễn nhíu mày theo bản năng, có lẽ chưa từng bị ai cấm mình nói chuyện cho nên hơi kinh ngạc.
 
Lúc này Thịnh Nịnh xù lông hai mắt trợn tròn, trong ánh mắt còn nhìn thấy vài phần hung ác, y chang như bộ dạng anh còn nói chuyện nữa cô sẽ cãi nhau với anh.
 
Anh định nói gì đó, yết hầu dừng một chút,
 
Thôi, vuốt vuốt lông thôi.
 
Ôn Diễn thỏa hiệp nói: “Được.”
 
Thịnh Nịnh ừ một tiếng, lại nói: “Tôi muốn mở cửa sổ.”
 
“Sẽ lạnh.” Anh nói như vậy, chắc chắn là không muốn để cô mở.
 
“Xe anh bật máy sưởi quá cao, tôi muốn hít thở không khí.”
 
“Mở đi.” Ôn Diễn nói: “Hít thở xong thì đóng lại, tôi điều chỉnh nhiệt độ thấp một chút.”
 
Thịnh Nịnh mở cửa sổ ra, lúc này trời tối đến sớm, đèn LED bên cửa hàng bên đường đã sáng lên, chiếu sáng gương mặt không rõ cảm xúc của cô, cộng thêm đôi mắt hạnh giận như không giận kia.
 
Sau đó rốt cuộc cũng đến trường, Thịnh Nịnh thản nhiên nói cảm ơn với không khí rồi vội vàng cởi dây an toàn muốn xuống xe.
 
“Có đói bụng không? Ôn Diễn nói: “Tôi dẫn em đi ăn.”
 
Thịnh Nịnh gật đầu: “Tôi đang nghĩ lát nữa đi ăn Ma Lạt Thang rồi.”
 
*Ma lạt thang (麻辣烫, malatang) là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, điểm khác chính là giống với món lẩu khu vực phía Bắc Trung Quốc hơn.
 
Trời lạnh, ngồi trong tiệm ăn chén lẩu cay nóng hầm hập nóng hổi thoải mái nhất.

 
“Không ăn cơm sao?”
 
“Buổi tối không ăn.” Thịnh Nịnh nói.
 
Ôn Diễn nhíu mày, không hiểu vì sao các cô đều không thích ăn cơm tối.
 
Cháu gái ngoại của anh càng đặc biệt, đôi khi đối xử tàn nhẫn với mình, cả buổi tối ngay cả nước cũng không uống một ngụm.
 
“Tiệm nào? Có gần đây không?” Ôn Diễn không can thiệp vào thói quen không ăn tối của Thịnh Nịnh mà nói: “Tôi lái xe đưa em đi ăn.”
 
Thịnh Nịnh nghe ra điều gì đó: “Anh muốn đi ăn với ăn hả?”
 
“Không được sao?” Ôn Diễn mím môi, giọng điệu lạnh nhạt, lại mang theo vài phần tài đại khí thô* của nhà tư bản: “Tôi trả tiền cho em, em ăn nguyên cả cửa hàng cũng được.”
 
*财大气粗 – Tài đại khí thô: Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục
 
Im lặng vài giây, Thịnh Nịnh không nói gì: “Không cần phải lãng phí tiền xăng, cửa hàng đó ở cửa phía đông của trường chúng tôi, đi hai bước là tới.”
 
Sau đó, cô nhìn chiếc xe cao cấp xa hoa mà anh lái cùng với bộ tây trang áo khoác anh mặc, chửi bới: “Hơn nữa anh đến đó giống như lãnh đạo đến tuần tra, ai còn có tâm trạng ăn uống nữa.”
 
Ôn Diễn cảm thấy mình đã quen với cô rồi, bây giờ lại nghe giọng điệu này của cô.
 
Anh không nhịn được, lạnh lùng hỏi cô: “Em chê tôi à?”
 
“Không phải chê.” Cô mím môi, hàm hồ nói: “Là không thích hợp.”
 
Anh ngẩn người, Thịnh Nịnh đã xuống xe.
 
Xe dừng ở cổng trường, lúc này xung quanh khá náo nhiệt, các cửa hàng nhỏ mở quầy hàng ra bên ngoài.
 
Bóng đêm vắng vẻ, khung cảnh dưới màn đêm rực rỡ lại rất náo nhiệt, học sinh sinh viên đi thành đàn ra ngoài, phần lớn họ đều mặc áo quần trẻ trung, bộ dạng thanh xuân, bởi vậy cũng đặc biệt làm nổi bật chiếc xe siêu sang lạnh như băng, không hợp với khung cảnh xung quanh.
 
Anh ngồi trong xe gọi cô: “Thịnh Nịnh.”
 
Thịnh Nịnh đành phải cúi người nhìn vào trong xe: “Còn có việc gì sao?”
 
“Đến ký túc xá gửi tin nhắn cho tôi.” Anh nói.
 
Cô dừng lại và gật đầu: “Được rồi.”
 
“Trở về đi.” Yết hầu Ôn Diễn khẽ động, vẫn nhẹ giọng dặn dò: “Mấy món lẩu cay này đừng ăn thường xuyên, không tốt cho cơ thể.”
 
Sau đó Thịnh Nịnh xoay người rời đi, chậm rãi đi vài bước về phía trước, trước sau không nghe thấy tiếng động cơ xe khởi động phía sau cô, cũng không dám quay đầu lại, đành phải bước nhanh hơn đi về phía trước.
 
-
 
Sau khi Thịnh Nịnh về ký túc xá, phát hiện bạn cùng phòng Quý Vũ Hàm cũng ở ký túc xá.
 
Chỉ có điều vì chuyện luận văn nên Quý Vũ Hàm bị giáo viên hướng dẫn dạy dỗ một đống sách vở cho nên đang nằm tự kỷ ở trong chăn.
 
Thịnh Nịnh vỗ chăn cô ấy: “Ăn cơm tối chưa?”
 
“Ăn cái rắm.” Quý Vũ Hàm rầu rĩ nói: “Tớ muốn hoãn tốt nghiệp.”
 
“Chỉ là bản thảo đầu tiên, không nghiêm trọng như vậy.” Thịnh Nịnh an ủi.
 
“Vậy tớ cũng không có tâm trạng ăn.” Giọng điệu Quý Vũ Hàm kiên quyết: “Coi như giảm cân.”
 
Thịnh Nịnh không muốn đi ăn một mình, vì vậy nói: “Tớ bao.”
 
Hơn nửa ngày người trong chăn không trả lời, Thịnh Nịnh không ngờ bạn cùng phòng của mình lại có nguyên tắc như vậy, ngay cả đồ ăn ngon cũng không hấp dẫn cô ấy được.
 

Ai ngờ không quá mấy giây, Quý Vũ Hàm lập tức vén chăn lên ngồi dậy từ trên giường, đội một cái đầu tóc như ổ chim, cánh tay duỗi thẳng về phía trước làm tư thế tiến công.
 
“Đi!”
 
Thịnh Nịnh: “...”
 
Các cô đi Ma Lạt Thang ở cửa đông này vì hương vị không tệ, giá cả phải chăng, trong nhóm ăn uống ở Yến Ngoại vẫn được hoan nghênh, vừa mới cải tạo ở học kỳ trước, môi trường ăn uống cũng tốt hơn.
 
Trong nồi lớn có đủ đồ ăn chay mặn, canh nóng sôi trào không ngừng bốc hơi lên, hơi nước màu trắng theo mùi đồ ăn nấu chín lượn lờ bay lên, không có gì là đồ ăn không thể chữa khỏi lòng người, nhất là vào mùa lạnh này.
 
Quý Vũ Hàm thích ăn hoa lan khô nhất, cho vào nồi nấu vài phút, sau khi vớt lên mỗi một cái lỗ nhỏ đều hút đầy nước canh cay xè, cắn một cái trong miệng vừa nóng vừa thơm, nóng đến mức người ta há miệng hà hơi thở ra, cay nóng nhưng vui vẻ.
 
Sau khi ăn xong, cô ấy còn không tang thương cảm thán một tiếng: “Mặc dù cải tạo rất tốt nhưng tớ vẫn thích môi trường đơn sơ trước đây.”
 
Quán ruồi bọ càng đơn sơ càng làm cho người ta có cảm giác rượu thơm không sợ ngõ sâu, càng ăn càng cảm thấy có ý vị.
 
*Rượu ngon, thơm thì dù có ngõ sâu vẫn có người ngửi ra được và biết tới. Như câu vàng thật không sợ lửa. Phàm đã là những gì tốt đẹp thì đặt ở đâu cũng không sợ người đời không biết đến.
 
Ông chủ đang nấu đồ ăn nghe vậy thì biểu cảm ngừng lại, trong lòng nói ông ấy nói cố ý bỏ tiền trang trí lại mặt tiền cửa hàng chính là để cho đám học sinh sinh viên này ăn uống thoải mái hơn, chẳng lẽ là ông ấy nghĩ sai rồi?
 
Thịnh Nịnh cắn một miếng rau xà lách, gật đầu phụ họa: “Tớ cũng vậy.”
 
“Cậu đừng cậu cũng vậy nữa.” Quý Vũ Hàm sâu kín ý nhị đụng vào cánh tay cô: “Kỳ nghỉ đông thực tập ở Hưng Dật, đi theo tiên sinh Ôn cũng hưởng thụ không ít thứ tốt chứ gì?”
 
Mặt mày Thịnh Nịnh dừng lại, lắc đầu: “Không có.”
 
“Đừng giả vờ nữa, đừng giả bộ nữa.” Quý Vũ Hàm vội vàng lấy điện thoại ra, nhanh chóng mở Weibo ra: “Đây là cậu đúng chứ?”
 
Thịnh Nịnh cúi đầu nhìn, là ảnh chụp buổi tiệc rượu Tết Nguyên Tiêu hôm đó.
 
Phía trên là cô và Cao Nhị còn có trợ lý Trương, thư ký Trần, còn có một sinh viên khoa học kỹ thuật tốt nghiệp Đại học Yến, hình chụp chung là do anh đăng lên.
 
“Weibo của cựu sinh viên Đại học Yến cách vách, tớ lướt Weibo cùng thành phố.”
 
Tình huống lúc đó là Thịnh Nịnh đang nói chuyện với Cao Nhị và trợ lý Trần, bởi vì trợ lý Trần và Cao Nhị đều xuất thân từ Đại học Yến cho nên sau khi tán gẫu hai câu thì có một cựu sinh viên Đại học Yến tới mời rượu.
 
Cựu sinh viên đề nghị muốn chụp ảnh chung, Thịnh Nịnh và thư ký Trương định lảng tránh nhưng cựu sinh viên kia trực tiếp hào phóng tỏ vẻ chụp cùng nhau, đúng lúc Cao Nhị cũng không muốn một chắc mình chụp chung với mấy người đàn ông nên chủ động ôm cánh tay Thịnh Nịnh, sau đó mấy người chụp ảnh chung cùng nhau.
 
Dưới Weibo có mấy người bạn tốt hỏi em gái mặc váy đuôi cá đen này là ai.
 
Chủ tus trả lời: “Bạn của đàn em, rất đẹp ha [cười xấu].”
 
Quý Vũ Hàm hâm mộ nói: “Tớ cũng muốn làm việc cho tiên sinh Ôn.”
 
Thịnh Nịnh giải thích: “Tớ đi làm phiên dịch thôi.”
 
“Làm phiên dịch thì sao? Miễn là một ngày nào thế giới không thống nhất, một ngày nào ngôn ngữ không thống nhất, Trái Đất không bao giờ thiếu người phiên dịch như chúng ta.” Quý Vũ Hàm vỗ mạnh bả vai Thịnh Nịnh khích lệ nói: “Bạn học Thịnh Tiểu Nịnh, tiệc rượu này chính là bước đầu tiên cậu tiến tới đỉnh cao của cuộc đời, cậu còn nhớ cậu từng nói gì với tớ không? Làm việc chăm chỉ, thăng chức tăng lương, đảm bảo đi theo kiểu ông chủ lớn như tiên sinh Ôn sẽ có thịt ăn, đến lúc đó giàu có, không được quên nhau!”
 
“...” Thịnh Nịnh á khẩu không nói nên lời.
 
Ngay từ đầu cô đã có ý định như vậy thật.
 
Nhưng mà.
 
Thịnh Nịnh thật sự là nghẹn đến điên rồi.
 
Cho dù Ôn Diễn không làm cô phát điên, cô nghẹn như vậy sớm muộn gì cũng sẽ phát điên.
 
“Tớ nói với cậu một chuyện, cậu hứa với tớ trước, tuyệt đối không được nói với người khác biết, cho dù là Thi Mông cũng không được.”

 
Quý Vũ Hàm bị giọng điệu nghiêm túc đột ngột của cô dọa sợ, gật gật đầu, hạ giọng nói: “Chỉ cần không phải là chuyện phạm tội, tớ giúp cậu che giấu đến khi nằm trong quan tài.”
 
“Ôn Diễn.” Thịnh Nịnh chỉ chỉ không khí, đại biểu cho đó là Ôn Diễn sau đó chỉ chỉ mình, chưa nói ra mà mặt đã bắt đầu nóng lên: “Anh ta đối với tớ…”
 
Quý Vũ Hàm: “Đối với cậu cái gì?”
 
Nói thế nào thì Thịnh Nịnh cũng không thốt mấy chữ kia được, cô bé Lọ Lem thế kỷ hai mươi mốt, nói ra ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy giống như mắc bệnh rồi.
 
“Đối với cậu cái gì hả?” Quý Vũ Hàm hơi không kiên nhẫn, thuận miệng hỏi: “Coi trọng cậu?”
 
Bả vai Thịnh Nịnh run lên, khó xử cắn môi, không phủ nhận.
 
Quý Vũ Hàm từ biểu cảm của cô nhận được đáp án, há to miệng, trong nháy mắt cả người sửng sốt, biểu cảm ngây người ít nhất nửa phút.
 
Mãi cho đến khi một sinh viên nam bên cạnh cô ấy gắp thức ăn không cẩn thận để rớt lên tay, đứng dậy hô to một tiếng “Mẹ nóng” mới lôi kéo hồn phách cô ấy trở về.
 
Quý Vũ Hàm lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên chính là: “Trâu bò dễ sợ, Thịnh Nịnh!”
 
Thịnh Nịnh: “...”
 
“Tớ đã nói rồi mà, trai chưa cưới nữ chưa gả, cậu lớn lên xinh đẹp anh ta lớn lên đẹp trai, có gì mà không có khả năng chứ.” Biểu cảm của Quý Vũ Hàm kiểu “Nhà tiên tri tớ kiêu ngạo”: “Lúc trước cậu còn nói tuyệt đối không có khả năng, chậc, giả vờ đi? Versailles*, phải không? Thịnh Nịnh, tớ đại diện cho tất cả các tầng lớp vô sản khinh bỉ cậu.”
 
*Cung điện Versailles là nơi ở của các vua Pháp Louis XIII, Louis XIV, Louis XV và Louis XVI. Nằm ở phía Tây của Paris tại thành phố Versailles, lâu đài Versailles là biểu tượng của quyền lực tối thượng của các triều đại phong kiến Pháp với một diện tích và các công trình kiến trúc cực kì đồ sộ và lộng lẫy.
 
Sau đó tặng cho Thịnh Nịnh một ánh mắt khinh bỉ.
 
Thịnh Nịnh không nói gì, cô cũng rất khinh bỉ mình.
 
Không những mặt nóng  mà còn đau dữ dội.
 
Một tay Quý Vũ Hàm cướp lấy chén lẩu cay của cô sau đó gắp đồ ăn trong chén của cô đi.
 
Thịnh Nịnh vội vàng ngăn lại: “Sao cậu lại gắp đồ ăn của tớ?”
 
“Cậu nhầm không hả, Thịnh Nịnh, chim sẻ bay lên đầu cành rồi, sao còn ngồi ăn ăn Ma Lạt Thang với tớ được.” Giọng điệu Quý Vũ Hàm nghiêm túc: “Không phải lúc này cậu nên mặc lễ phục dạ hội ngồi trong nhà hàng cao cấp vừa uống Romanee - Conti* vừa ăn cùng bít tết sao?”
 
*Domaine de la Romanée-Conti, thường được viết tắt là DRC, là một điền trang ở Burgundy, Pháp sản xuất rượu vang trắng và đỏ. Nó được xem xét rộng rãi trong số các nhà sản xuất rượu vang lớn nhất thế giới và chai DRC thuộc loại đắt nhất thế giới. Nó lấy tên từ vườn nho nổi tiếng nhất của miền, Romanée-Conti.
 
Nếu như là trước kia, chắc chắn Thịnh Nịnh cũng nghĩ như vậy.
 
Có tiền rồi ai còn ăn Ma Lạt Thang đâu chời.
 
“Anh ta có cái đó với tớ, chẳng lẽ nhất định tớ phải đồng ý sao?” Thịnh Nịnh cướp chén của mình trở về, tức giận cắn một miếng trứng cút: “Ai quy định chứ?”
 
“... Trâu bò, nếu là tớ chắc chắn tớ không kiềm chế được.” Quý Vũ Hàm tấm tắc bội phục: “Vậy bây giờ cậu định thế nào? Không phải cậu còn thực tập ở Hưng Dật à? Ngày nào cũng ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp.”
 
“Hôm nay tớ vừa đồng ý chị trưởng phòng dẫn dắt tớ, ở lại giúp chị ấy thêm nửa tháng nữa sau đó mới hoàn toàn kết thúc thực tập.”
 
“Vậy cậu và tiên sinh Ôn thì sao?”
 
Thịnh Nịnh dừng một chút, nói: “Tụi tớ cách nhau quá xa, làm việc cho anh ta thì được, còn cái khác… Tớ thấy nó không thích hợp.”
 
Chờ thực tập xong thì chuyện đó cũng xong luôn.
 
Cô cho rằng ngày đó mình không chừa đường để từ chối, hơn nữa một cái tát kia, đã triệt để đắc tội anh.
 
Một người đàn ông cao ngạo như vậy, mỗi ngày cũng là bộ dạng mặt băng ai cũng chướng mắt, anh ta còn biết bây giờ mình đang làm gì sao?
 
Thịnh Nịnh lại nhớ tới những lời anh nói ngày đó, càng thêm đau não.
 
Mẹ nó, rốt cuộc là ai bức ai vậy.
 
Nếu sớm biết anh ta là người như vậy, hôm nay chắc chắn cô sẽ không đáp ứng lời nhờ vả của chị Lệ ở lại thêm nửa tháng nữa.
 
-
 
Có đau não đến đâu cũng vô dụng, trong tuần mới, cô vẫn phải dành thời gian đi báo cáo cho Hưng Dật.
 
Quả nhiên sau cuộc họp hằng tuần, Ôn Diễn nói có chuyện muốn nói với cô, bảo cô đến phòng làm việc một chuyến.
 
Lúc cô đọc sách không thích bị giáo viên gọi vào phòng làm việc, bởi vì cô luôn cảm thấy chỉ có học sinh gây họa mới luôn bị giáo viên gọi đến phòng làm việc dạy dỗ.
 

Thịnh Nịnh cho rằng anh tìm cô nói chuyện tư cho nên mang theo tâm trạng tương đối thỏm đi vào.
 
Kết quả Ôn Diễn không nói chuyện tư với cô mà thực sự nói chuyện công với cô
 
Anh hỏi: “Em có ấn tượng nào về thương nhân người Đức tại bữa tiệc rượu lần trước không?”
 
Lòng Thịnh Nịnh nói, sự ăn mòn và cám dỗ của chủ nghĩa tư bản thật sự là quá đáng sợ, làm cho mấy ngày nay cô hơi bay bay, thế mà tự mình đa tình đến mức này.
 
Thịnh Nịnh xấu hổ gật đầu: “Có.”
 
“Thương hiệu bia của ông ấy muốn xâm nhập vào thị trường trong nước, cần tìm đại lý và nhà xưởng, trước đó ông ấy đã đi vài thành phố để nghiên cứu, Yến Thành là điểm dừng chân cuối cùng của ống ấy.” Ôn Diễn nói: “Cuối tuần này tôi cần dẫn ông ấy đi dạo bên nhà máy, thuận tiện chọn mấy điểm tham quan dẫn để ông ấy đi tham quan, em đi với tôi đi.”
 
“Thật ra Tiếng Đức của tôi rất bình thường.” Giọng điệu Thịnh Nịnh do dự, nói thật: “Nếu tôi đi, đến lúc đó còn phải phiền họ nói tiếng Anh.”
 
Không phải tìm một thông dịch viên chuyên về tiếng Đức dễ dàng hơn à?
 
“Tôi nói với họ.” Ôn Diễn thản nhiên nói: “Là con gái ông ấy chỉ định muốn em làm thông dịch.”
 
Thịnh Nịnh nhớ tới.
 
Thương nhân râu ria xồm xoàm còn có một đứa con gái, trong tiệc rượu hôm ấy con gái ông ấy bày tỏ cực kỳ hứng thú với Ôn Diễn.
 
Bị người ta chỉ định thì còn lý do để từ chối đâu, Thịnh Nịnh gật đầu: “Tôi biết rồi.”
 
Sau khi dặn dò công việc xong, Thịnh Nịnh lịch sự hỏi như tất cả cấp dưới khác: “Còn có chuyện gì khác không, sếp?”
 
“Đến lúc đó sau khi công việc kết thúc.” Một tay Ôn Diễn cầm mép giấy tờ, một tay tản mạn xoay bút: “Tôi mời em đến nhà hàng ăn một bữa cơm nhé?”
 
Mặt mày Thịnh Nịnh căng thẳng, vội vàng lắc đầu: “Không cần, dù sao cũng có tiền tăng ca rồi, không cần cố ý mời tôi ăn cơm nữa.”
 
Cây bút trên tay người đàn ông dừng lại, môi giật giật.
 
“Thịnh Nịnh, em có thể có một chút ý thức được đuổi theo không?” Anh cau mày, giọng điệu không lo: “Chuyện tôi mời em ăn cơm không liên quan đến công việc.”
 
Da đầu Thịnh Nịnh lại bắt đầu tê dại.
 
Cô cố ý giả ngu, sao đột nhiên anh lại trần trụi nói toạc như thế chứ.
 
“Nếu không phải là công việc, tôi sẽ không đi.” Thịnh Nịnh thì thầm: “Buổi tối tôi có hẹn rồi.”
 
“Với ai?”
 
Thịnh Nịnh nghĩ thầm mẹ nó ai biết tôi ăn với ai chứ, tôi nói đại thôi.
 
Cô không nói lời nào, lại là một bộ dạng rối rắm, Ôn Diễn thấy thế thì không kiên nhẫn hỏi: “Bạn học Trung học kia của em à?”
 
Thịnh Nịnh suy nghĩ vài giây, gật đầu: “Ừm.”
 
Dù sao Ôn Diễn và Lục Gia Thanh cũng không quen biết nhau, hơn nữa Lục Gia Thanh cũng sắp bay ra nước ngoài chụp ảnh tốt nghiệp rồi, không có nhân chứng cô nói dối.
 
Ôn Diễn không nói gì nữa, Thịnh Nịnh cho rằng anh đã từ bỏ ý định mời mình ăn cơm, thở phào nhẹ nhõm.
 
“Vậy tôi ra ngoài trước?”
 
“Em đợi một lát.”
 
Thịnh Nịnh đành phải nói lại một lần nữa: “Tổng giám đốc Ôn, tôi nói rồi, tôi có hẹn.”
 
Người đàn ông không kiên nhẫn ừ một tiếng, giơ tay xoa xoa giữa mày, giọng nói trầm tính: “Em suy nghĩ lại rốt cuộc ngày đó em muốn ăn cơm với ai đi.”
 
Thịnh Nịnh cho rằng mình ảo giác: “... Hả?”
 
Anh rũ mắt, nhẹ nhàng bổ sung: “Nếu em muốn ăn một bữa ăn ngon, tôi đề nghị em nên chọn tôi.”
 
Anh cho rằng chọn ăn cơm với ai như là đi đấu thầu sao? Còn đề nghị cho anh ta nữa chứ.
 
Mặt mày Thịnh Nịnh đầy vạch đen, theo lời anh hỏi: “... Vậy tổng giám đốc Ôn có ưu thế gì?”
 
Khóe miệng Ôn Diễn giật giật, giọng điệu tương đối ngạo mạn hỏi ngược lại: “Em nói xem, tiểu thư mê tiền?”
 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play