Hơn nửa ngày cô thấy Ôn Diễn không nói gì, chỉ rũ mắt lẳng lặng nhìn mình, trong mắt như có cảm xúc gì dần dần loang ra.
 
Thịnh Nịnh nhìn chằm chằm chiếc cổ áo bẻ của áo khoác anh, ngoan ngoãn đứng yên.
 
Cô cũng không biết anh nghĩ gì về chuyến thăm hỏi đột ngột của cô nhưng lại ngại nói mục đích thực sự của mình khi đến đây, chúc Tết chỉ là vỏ bọc, cô chỉ không muốn ăn Tết một mình thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không lẽ anh bảo cô chúc Tết ở sảnh lớn sau đó đuổi cô đi không?
 
“Có lạnh không?” Ôn Diễn cúi đầu hỏi một câu.
 
Thịnh Nịnh sửng sốt, lắc đầu: “Còn tốt nhắm.”
 
Sau đó hai người lại im lặng tiếp, Thịnh Nịnh đành phải căng da đầu lặp lại mục đích mình tới đây thêm một lần nữa.
 
“À ừm, tôi tới chúc Tết anh.”
 
“Biết.” Ôn Diễn nhẹ giọng nói: “Đi lên rồi chúc.”
 
Trong lòng Thịnh Nịnh thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh không có ý định để cô chúc Tết xong cũng say goodbye cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khách hàng muốn lên lầu, trước tiên phải đăng ký thông tin cá nhân tại quầy lễ tân khách sạn, lúc Thịnh Nịnh đưa chứng minh thư cho quầy lễ tân, chị gái hiếu kỳ nhìn Ôn Diễn rồi lại nhìn Thịnh Nịnh.
 
Tố chất chuyên môn không cho phép, tất nhiên lễ tân không thể hỏi nhưng cô ấy có thể nhìn thấy và tưởng tượng.
 
Mấy năm làm lễ tân, lớn hay nhỏ gì cô ấy cũng chứng kiến rất nhiều tình tiết drama, phổ biến nhất chính là phu nhân giàu có mang một đám bạn thân đến, bảo lễ tân cung cấp số phòng đi bắt quả tang nam kẻ thứ ba hoặc là một ông già khú đế bụng phê ôm hai cô gái bằng tuổi con gái mình tới thuê phòng, thậm chí còn có bề ngoài sáng sủa, thật ra nội tâm khiếp đảm không dám come out*, chỉ có thể cùng bạn tình đồng giới của họ lén lút đến khách sạn thuê phòng đoàn tụ.
 
*Công khai tính dục, là một cụm ẩn dụ cho việc người thuộc cộng đồng LGBT tự tiết lộ về xu hướng tính dục hoặc bản dạng giới của họ.
 
Tiên sinh Ôn là khách VIP của khách sạn bọn họ, hầu như mỗi lần đến Thượng Hải để công tác đều lựa chọn ở lại tại khách sạn của bọn họ, tự nhiên khách sạn cũng đặc biệt sắp xếp phòng và dịch vụ đầy đủ cho anh.
 
Trợ lý hoặc thư ký thường xuyên đi công tác với anh được sắp xếp một phòng khác, vì vậy phòng đó chỉ có tiên sinh Ôn ở.
 
Đàn ông có thể ở khách sạn cao cấp cũng không có nghĩa là áo quần gọn gàng, có rất nhiều khách nam VIP sẽ thư giãn vào ban đêm, chọn đi đến quán bar mở một tầng của khách sạn bọn họ để săn bắn, chọn một người phụ nữ xinh đẹp, nếu vừa mắt thì sẽ ôm phụ nữ đó trở về phòng vui vẻ.
 
Lịch trình của tiên sinh Ôn bận rộn, bình thường chỉ có buổi tối mới về khách sạn, trước đó mấy quầy lễ tân nhỏ biết anh đã cố ý quan sát kỹ, mỗi lần tiên sinh Ôn trở về sẽ mang theo rất nhiều mệt mỏi trở về trực tiếp đi thang máy trở về phòng, sau đó ngày hôm sau lại ra ngoài.
 
Anh đi công tác là đi công tác thật, không giống như những người đàn ông khác, không đi tìm thú vui cho mình.
 
Cũng chính vì điều này cho nên hình ảnh bây giờ rất mới lạ.
 
Mặc dù bây giờ nhiều người trẻ tuổi không chú ý đến việc năm mới phải ở nhà nhưng đó là truyền thống, cùng gia đình chào đón năm mới mới là ý nghĩa nhất.
 
Vào đêm ba mươi Tết, tiên sinh Ôn và một cô gái trẻ trông giống như sinh viên không ở bên gia đình của họ mà cùng nhau chào đón năm mới trong phòng khách sạn của họ.
 
“Tiên sinh Ôn, trong phòng của ngài chỉ có đồ dùng cá nhân riêng của ngài.” Lễ tân tri kỷ hỏi: “Có cần chuẩn bị cho vị tiểu thư này không ạ?”
Sắc mặt Thịnh Nịnh lúng túng, vừa định nói không cần, cô cũng không phải là đồ không biết xấu hổ, Ôn Diễn “bố thí” chỗ đặt chân cho cô đã là tốt rồi.
 

Kết quả Ôn Diễn thản nhiên đáp: “Ừm”
 
Thịnh Nịnh không khỏi cảm động bĩu môi, nghĩ thầm ông chủ thật tốt.
 
“Bây giờ hai vị có thể lên phòng rồi.” Lễ tân trả lại chứng minh nhân dân cho Thịnh Nịnh, nở nụ cười chân thành nhất nói: “Hy vọng dịch vụ khách sạn của chúng tôi có thể mang lại một đêm vui vẻ và thoải mái cho hai vị.”
 
Ôn Diễn giơ giơ cằm với Thịnh Nịnh: “Đi thôi.”
 
“Ồ.” Thịnh Nịnh lên tiếng, ngoan ngoãn đi theo phía sau anh chuẩn bị đi thang máy lên lầu.
 
“Đúng rồi tiên sinh Ôn." Đột nhiên lễ tân gọi Ôn Diễn.
 
Ôn Diễn quay đầu lại, Thịnh Nịnh cũng quay đầu lại theo.
 
Lễ tân do dự một lúc, vẫn dùng giọng điệu dịch vụ rất chuyên nghiệp và uyển chuyển nhắc nhở: “Mấy lần trước khi ngài ở khách sạn của chúng tôi, có thứ ngài nói không cần cho nên chúng tôi không cần chuẩn bị  nhưng thật ra chúng tôi vẫn có chuẩn bị, những thứ kia đặt trong ngăn kéo ở dưới tủ rượu vang đỏ, nếu ngài cần.”
 
Vẻ mặt đang lạnh nhạt của người đàn ông bỗng hơi  sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc khẽ mở mắt.
 
Thịnh Nịnh đã hỏi ra: “Cái gì vậy?”
 
Sảnh lớn còn có người, lễ tân cũng ngượng ngùng nói toẹt ra, trong lòng nghĩ cô gái này về mặt đó thật là đơn thuần.
 
Bây giờ người ta chỉ cần nói một chữ đã hiểu rồi, có thể tìm một cô gái đơn thuần như vậy cũng không dễ dàng, quả thực là giống loài quý hiếm.
 
Thịnh Nịnh không đợi đến khi lễ tân giải đáp, Ôn Diễn đã túm lấy áo lông của cô rồi mạnh mẽ kéo cô đi về phía thang máy.
 
Lễ tân thấy tiên sinh Ôn vội vàng kéo cô gái kia đi, không khỏi che miệng cười ra tiếng.
 
“Anh đừng túm mũ tôi á!”
 
Thịnh Nịnh vừa giãy giụa vừa bị người ta kéo về phía sau, kết quả bởi vì sải chân của người đàn ông quá lớn mà sải chân của Thịnh Nịnh quá nhỏ nên khoảng cách kéo dài ra, thân thể Thịnh Nịnh bị ép ngửa ra sau, giày cô trượt trên sàn đá cẩm thạch bóng loáng, cả người như muốn ngã về phía sau.
 
Ôn Diễn ý thức được cô gái này sắp ngã, nhanh chóng giang cánh tay ra đón cô, hai cánh tay luồn qua nách cô nâng cô lên nhưng mà nửa người trên của cô lại không quản được nửa dưới, mông Thịnh Nịnh vẫn không thể chống đỡ được trọng lực thế năng và lực hấp dẫn của Địa Cầu, cuối cùng nặng nề ngồi xuống.
 
Thịnh Nịnh bị nhấc nách lên, chôn mình trong áo lông vũ, nửa người trên cũng bị kéo lên trên, áo len bên trong cũng bị lộ ra từ hông, giống như con rùa rụt đầu giấu toàn bộ người vào trong áo lông vũ, chỉ nhìn thấy mỗi cái đầu với mái tóc đuôi ngựa cột cao.
 
“...”
 
“...”
 
Chị gái ở quầy lễ tân vẫn nhìn hai người họ, nhìn đến cảnh này thì cố gắng quay đầu che nụ cười không ngậm được mồm.
 
May là ngoại trừ chị gái lễ tân thì không ai biết cô là ai nữa.
 
Hai má Thịnh Nịnh nóng lên, vội vàng nhảy dựng lên từ trên mặt đất sau đó dùng sức kéo áo khoác lông vũ xuống.
 
Cô không kéo áo lông kia thì còn tốt, vừa kéo một cái thì làm cho người ta nhớ tới cảnh con rùa vừa rồi co rụt xuống, ăn đầu cô mất.
 

Phục cô gái này rồi.
 
Vừa rồi lúc mới thấy cô ngã, sự mềm mại nóng bỏng như nham thạch nóng chảy trong lòng cũng bị đánh tan, chỉ để lại đuôi lông mày và đáy mắt cực kì bất đắc dĩ, cùng với đó là ý cười thư thái từ trong lòng đến khóe miệng.
 
Ôn Diễn hơi cúi đầu, đầu ngón tay vuốt ve giữa mày, bàn tay che mi mắt nhưng không che được khóe miệng và bờ vai run rẩy dưới sống mũi cao thẳng.
 
Thịnh Nịnh nhìn thấy anh cũng đang cười, quả thực vừa tức vừa xấu hổ.
 
Cô cắn môi, tức giận chỉ trích: “Anh còn cười, tại anh không đón tôi được nên tôi mới ngã đó.”
 
“Nếu tôi thật sự không đón được thì vừa rồi cô không chỉ bị ngã đau mông đâu.”
 
Ôn Diễn cười nhạo một tiếng rồi thu độ cong giữa môi lại, chỉ là trong mắt vẫn có ý cười không mất đi.
 
Thịnh Nịnh tiếp tục chỉ trích: “Vậy đầu sỏ gây tội không phải là anh sao? Nếu anh không kéo mũ thì tôi sẽ ngã chắc?”
 
Ôn Diễn nhếch khóe môi, ánh mắt thoáng liếc nhìn về phía vị trí dưới hông cô, giọng bình thường hỏi: “Té đau không?”
 
“Anh nói coi.” Thịnh Nịnh cố ý nói.
 
Ôn Diễn nghe giọng điệu khoa trương của cô, hừ lạnh một tiếng, giơ tay trừng phạt nhấn đầu cô, ngoài miệng đùa cợt nói: “Đi đường bằng phẳng mà cũng ngã được, nhân tài hiếm gặp.”
 
Thịnh Nịnh tránh ra sau rồi ôm đầu mình lui ra sau vài bước, tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông, không cho anh cơ hội chạm vào đầu mình.
 
Ôn Diễn thu tay lại, nhếch khóe môi, giọng điệu vừa tản mạn vừa trêu đùa nói: “Đi thôi nhân tài ơi, đi thang máy.”
 
“...”
 
“Con rùa” Thịnh Nịnh đi theo sau lưng anh, ngoài miệng lẩm bẩm không biết đang mắng ai.
 
Ôn Diễn đã ấn thang máy, quay đầu lại nhìn Thịnh Nịnh vẫn còn ở thật xa, chậc thúc giục nói: “Nhanh lên chút.”
 
Bởi vì khi nãy ngã nên tâm trạng Thịnh Nịnh khó chịu, kẻ đầu sỏ xấu xa không những không áy náy mà còn nhấn đầu cô một cái, vì thế cô dứt khoát dừng chân, tay vịn thắt lưng hỏi anh: “Làm sao tôi nhanh được đây? Thiếu chút nữa xương tôi cũng bị nứt, anh có biết không?”
 
Ôn Diễn ồ nói: “Vậy cô có muốn tôi gọi 120* cho cô không?”
 
*Gọi cấp cứu.
 
“Không cần, đến lúc đó anh trả tiền thuốc men là được.” Thịnh Nịnh ra vẻ săn sóc nói.
 
Điều này mà cũng quanh co nhắc đến tiền được, tại hạ bái phục.
 
Vì thế Ôn Diễn chỉ có thể đứng trong thang máy, vẫn nhấn nút mở cửa, đôi mắt rất chi là không kiên nhẫn nhưng không thể làm gì cô được, mắt thấy cô gái này làm bộ làm tịch đỡ eo, dùng tốc độ của ốc sên chậm rãi đi vào trong thang máy.
 
Thang máy lên tầng, Ôn Diễn đi ra trước, sau đó Thịnh Nịnh lại bắt đầu học ốc sên đi bộ.
 

Từ thang máy đi tới cửa phòng cũng chỉ khoảng mấy chục mét, cuối cùng Ôn Diễn cũng không thể chịu đựng được nữa, lạnh lùng cảnh cáo: “Thịnh Nịnh, đi mau lên.”
 
Thịnh Nịnh ngoảnh mặt làm ngơ, một tay đỡ eo, một tay còn làm bộ làm tịch vịn tường, chậm rãi bò như ốc sên.
 
Đúng là làm người đàn ông tức giận đến cạn lời, sau đó căng cằm buồn bực cười hai tiếng.
  
Đúng là muốn giả bộ tới cùng mà, anh cũng lười lãng phí thời gian với cô gái này, trực tiếp cất bước đi tới trước mặt cô, nhất thời bóng tối bao phủ xuống, dưới ánh mắt vừa hoảng sợ vừa khó hiểu của cô, anh cúi người xuống, một tay nắm lấy bả vai cô, một tay xuyên qua hốc đùi cô rồi dễ dàng ôm người cô lên.
 
Hai chân Thịnh Nịnh lơ lửng trên không, chờ đến khi phản ứng lại mình được ôm kiểu công chúa thì Ôn Diễn đã dẫn cô đi về phía trước.
 
Đối với hành động này của anh, cô vừa khiếp sợ vừa dại ra.
 
Thịnh Nịnh cô có tài đức gì mà có thể được ông chủ ôm kiểu công chúa đi một đường đây.
 
Ôn Diễn lạnh mặt đi về phía trước, đi tới cửa phòng thì dừng lại, anh muốn lấy thẻ phòng mở cửa vì thế buông hai tay và ném Thịnh Nịnh xuống đó.
 
Thiếu chút nữa Thịnh Nịnh lại ngã xuống, lấy lại tinh thần xong, lúc này mới miễn cưỡng đứng vững.
 
Ôn Diễn mở cửa phòng, cũng không đợi Thịnh Nịnh tiến vào mà mình anh đi thẳng về phía sofa sau đó cởi áo khoác ném sang một bên rồi ngồi lên.
 
Anh dựa vào sofa, lúc này mới liếc mắt nhìn Thịnh Nịnh còn đang ngây ngốc đứng ở cửa.
 
“Không vào à?” Người đàn ông nhìn cô hỏi: “Vừa rồi chưa diễn đủ nữa hả?”
 
Thịnh Nịnh bước vào, lại đóng cửa phòng lại, lẩm bẩm nói: “Anh biết tôi giả vờ, vừa rồi còn…”
 
Ôn Diễn: “Gì?”
 
Thịnh Nịnh giơ hai tay lên trên, làm tư thế ôm người trong không khí: “... Ôm kiểu công chúa.”
 
Cô thừa nhận, mình là đồ tóc dài kiến thức ngắn, chưa hiểu việc đời, đời này ngoại trừ khi còn bé được ông bố cặn bã Thịnh Khải Minh ôm như vậy thì đúng thật là chưa từng được ai ôm như vậy cho nên cô không quen, trong lòng cũng không bình tĩnh lắm.
 
“Tôi vừa mới ôm kiểu công chúa sao?” Ôn Diễn nhíu mày, đầu tiên là thản nhiên hỏi ngược lại sau đó mặt không chút thay đổi nói: “Rõ ràng là tôi ôm cái bánh trôi ăn vạ.”
 
“...”
 
Thịnh Nịnh cạn lời.
 
Khi nãy cô nói mình đến để chúc Tết, Ôn Diễn bảo cô lên rồi chúc, bây giờ cô lên rồi, một chữ chúc Tết cũng không nói được.
 
Hơn nữa cô cũng không biết vì sao, vốn trước khi đến đây nhìn thấy Ôn Diễn, tâm trạng của cô còn rất tệ, cảm thấy mình là người cô đơn đáng thương nhất trong đêm ba mươi tại thành phố Thượng Hải nhưng vừa thấy Ôn Diễn, chút sa sút đó không còn, hơn nữa anh vừa nói chuyện cô vừa muốn cáu, làm cho tâm trạng cô lại thoải mái lại vui vẻ lại.
 
Sau khi tỉnh táo lại, Thịnh Nịnh lại bắt đầu rối rắm, phải làm thế nào để “thỉnh cầu” vô sỉ, hy vọng anh cho mình “ăn nhờ ở đậu” một đêm.
 
Cô nhìn quanh căn phòng một chút, diện tích không khác với căn hộ nhỏ, hơn nữa còn có vách ngăn.
 
Thì ra đây là phòng khách sạn cao cấp, một phòng ngủ một phòng khách một phòng vệ sinh, sofa to đùng, cô có thể ngủ trên sofa.
 
Dường như Ôn Diễn cũng biết cô đến đây không phải là đến chúc tết nhưng không vạch trần cô, cũng không hỏi cô, đương nhiên cũng không đuổi cô đi.
 
Anh bảo cô lên chúc Tết, giờ cô cũng lên rồi nhưng cũng không hối cô chúc mừng năm mới.
 
Trong lòng hai người đều hiểu rõ nhưng không nói ra, biết chúc Tết là một cái cớ nhưng cũng không ai đâm thủng.
 
“Xem TV không?” Ôn Diễn hỏi cô.
 

Thịnh Nịnh ngơ ngác hỏi: “Xem Đêm hội mùa xuân sao?”
 
“Ừm coi đại.” Ôn Diễn cầm điều khiển từ xa bật TV lên.
 
TV LCD* vang lên âm thanh của chương trình năm mới.
 
*Màn hình LCD là màn hình tinh thể lỏng, đây là công nghệ được sử dụng trong tivi, máy tính bảng và điện thoại thông minh. Tinh thể lỏng này được làm từ những mẫu nhất định có khả năng chặn hoặc cho phép ánh sáng truyền qua.
 
Ôn Diễn nói với Thịnh Nịnh: “Tới đây xem đi.”
 
Thịnh Nịnh đi tới ngồi xuống sofa đơn bên cạnh, trong đời cô đây đúng là lần đầu tiên cô coi Đêm hội mùa xuân với cấp.
 
Đêm hội mùa xuân vốn đã nhàm chán, mấy tiết mục chương trình có thể làm người ta buồn cười cũng không tệ, xem với người hài hước, không được tiết mục chọc cười cũng sẽ bị người ta chọc cười nhưng xem với một người nghiêm túc như Ôn Diễn, vậy thì càng hơi chán.
 
Thịnh Nịnh có ảo giác như mình đang xem thanh niên học tập thi Đại học.
 
Không xem TV nổi, cô chỉ có thể tìm thấy một số niềm vui khác, vì vậy hỏi: “Sếp ơi, có đồ ăn vặt không?”
 
Ôn Diễn không thích ăn vặt, nói: “Trong tủ có, đi lấy đi.”
 
Thức ăn trong phòng được chuẩn bị đầy đủ, tất cả đều được đặt trong các tủ lớn tủ nhỏ.
 
Ngay cả rượu vang đỏ cũng có, Thịnh Nịnh nhìn tủ rượu vang đỏ cao nửa người trước mặt cô, đột nhiên nhớ tới gì đó.
 
“Ngăn kéo phía dưới kia đừng mở.” Ôn Diễn thấy cô đã đi tới tủ rượu vang đỏ, đúng lúc lên tiếng nhắc nhở.
 
Bình thường nhìn Thịnh Nịnh rất nghe lời ngoan ngoãn nhưng thật ra trong lòng chính là một đứa trẻ gấu* phản nghịch, nhất là đối với Ôn Diễn.
 
*Hùng hài tử: Ý chỉ đứa trẻ nghịch ngợm, quậy phá. (Không biết mấy chương trước có chú thích này chưa nữa, chưa già đã đãng trí :)))
 
Lúc quầy lễ tân nhắc nhở Ôn Diễn nói trong ngăn kéo này có gì đó, lễ tân càng nhắc nhở, Ôn Diễn càng nói không rõ ràng, cô càng tò mò.
 
Ôn Diễn bảo cô đừng mở nhưng cái tay phản nghịch của cô vẫn kéo ra, mở ra thật.
 
Vừa mở ngăn kéo ra nhìn thấy đồ bên trong, cô sửng sốt.
 
Không phải Thịnh Nịnh chưa bao giờ ở khách sạn, cô biết chỉ cần là nơi ở thì không kể là nhà nghỉ nhỏ hay khách sạn cao cấp, họ đều thường xuyên chuẩn bị cái này.
 
Nhưng tại sao không đặt thứ này trên tủ đầu giường, tại sao lại phải đặt trong tủ rượu?
 
Đây là chỗ đựng rượu và đồ ăn vặt mà?
 
Vì vậy, quầy lễ tân nói nếu ngài cần, tức là cần thứ này hả?
 
Ngay khi cô đang đắm chìm trong suy nghĩ tại sao khách sạn cao cấp lại làm ăn khó hiểu như vậy, cùng với tự hỏi  nên làm sao để làm bộ như người mù chưa thấy mấy cái đồ này, coi như chưa có gì mà đóng lại thì đột nhiên có một bàn tay đưa ra và đóng ngăn kéo lại.
 
Thịnh Ninh run lên, không thể động đậy.
 
Hèn gì anh không cho cô mới, hoá ra là vì cô.
 
Sao cô lại lanh chanh thía này!
 
Ôn Diễn đứng ở sau, hai tay anh chống hai bên người cô, cúi xuống thở dài bên tai cô, nhìn dái tai của cô đỏ đến mức suýt rỉ máu, nhẹ giọng hỏi: “Có phải tôi đã dặn cô không được mở ra rồi không? Bây giờ thì hay rồi, không biết ai mà xấu hổ thế này nữa?”
 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play