Đột nhiên bàn tay trong túi nắm chặt, Thịnh Nịnh nhìn anh chằm chằm không nói gì, trong lòng âm thầm mắng anh.
 
Nếu cô có nhiều tiền như vậy, nhất định cô sẽ lấy ra, hung hăng đập vào cái bản mặt kiêu ngạo đáng ghét của anh.
 
Ôn Diễn vẫn kiên trì, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cô: "Trừng tôi làm gì?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Những lời nói ra ngoài miệng hoàn toàn trái ngược với những điều nghĩ trong lòng. Thịnh Nịnh nghiến răng nói: "Cảm ơn sự khích lệ của ngài. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, mục tiêu cuộc sống của tôi chính là kiếm cho được năm trăm triệu."
 
Ôn Diễn sửng sốt một chút, hỏi cô: "Vậy sau khi cô kiếm được năm trăm triệu rồi, cô muốn chơi trò chơi gì với tôi?"
 
Thịnh Nịnh cũng sững sờ, lập tức phản bác.
 
"Không phải!"
 
Xe vừa đi qua ngã tư, phía trước là một con đường thẳng tắp, người đàn ông hơi thả lỏng, bỗng dưng tư thế lái xe trở nên lười biếng. Vốn bàn tay đang cầm vô lăng cũng nhàn nhã gõ đầu ngón tay vào bọc da bảo hộ vô lăng.
 
“Ồ.” Anh liếc mắt nhìn cô, chậm rãi nói: "Vậy mà tôi cứ nghĩ cô chỉ có chút tiền đồ đấy.”
 
Tinh thần chiến đấu của Thịnh Nịnh chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này, còn hăng hái hơn lúc thi Đại học.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô phải cố gắng lấy được chứng chỉ phiên dịch, sau khi tốt nghiệp thì tìm được một công việc tốt.
 
Sau đó cố gắng làm việc, tranh thủ phấn đấu đạt đến đỉnh cao sự nghiệp trong mấy chục năm nữa. Nếu đến lúc đó anh còn chưa chết già hay là bệnh chết thì cô sẽ cầm năm trăm triệu ném vào mặt người đàn ông này, sỉ nhục anh!
 
-
 
Thịnh Nịnh không nói với Ôn Diễn rằng hôm nay cô định qua đêm tại căn hộ ở vườn hoa Bác Thần.
 
Bởi vì thái độ kiêu ngạo của người đàn ông khiến cô tức giận cho nên cố ý để cho anh lái xe lâu hơn một chút. Cho dù là mấy chục km tiền xăng từ học viện Cao Phiên cho đến vườn hoa Bác Thần đối với Ôn Diễn mà nói không bằng nhổ một sợi lông nữa, thì cô cũng không muốn giúp anh tiết kiệm một xu nào.
 
Ôn Diễn không hề hay biết về cô gái keo kiệt ngồi trên ghế phó lái có suy nghĩ báo thù trẻ con như vậy, đưa cô trở lại trường học.
 
Lúc này đã là rạng sáng, hầu hết các cửa hàng trên con đường đối diện cổng trường học đều đóng cửa, trừ một số quầy bán đồ ăn khuya và cửa hàng tiện lợi hoạt động 24/24.
 
Ôn Diễn kéo phanh tay: "Xuống xe."
 
"Ừm."
 
Thịnh Nịnh đang chuẩn bị xuống xe, lúc cởi dây an toàn thì nhìn thấy Ôn Diễn bật đèn trong xe lên.

 
Rõ ràng là không có ý định lập tức lái xe đi ngay.
 
"Ngài không về nhà hả?"
 
“Về.” Ôn Diễn xoa xoa chân mũi: “Tôi nghỉ ngơi một chút rồi mới lái xe về.”
 
Thịnh Nịnh liếc mắt nhìn thời gian, lăn qua lăn lại, đã hơn ba giờ sáng.
 
Đoán chừng là lúc này anh đã mệt mỏi buồn ngủ lắm rồi.
 
Lúc nãy Thịnh Nịnh báo thù thành công, thì bây giờ lại bắt đầu ngập tràn tấm lòng đức mẹ Maria chết tiệt.
 
Nửa đêm lái xe trong tình trạng này lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao.
 
Lại nói Ôn Diễn sợ cô bị lên báo mới đưa cô về, chứ không đến lúc đó người lên báo ngược lại chính là anh.
 
Dù sao thì cô cũng là một sinh viên chuyên ngành ngôn ngữ, thậm chí cô còn nghĩ xong tiêu đề tin tức luôn rồi.
 
"Tổng giám đốc tập đoàn Hưng Dật bị tai nạn ô tô do mệt mỏi quá độ khi lái xe giữa đêm."
 
Thịnh Nịnh xuống xe, trước khi đóng cửa thì cúi người nói với người trong xe: "Ngài chờ tôi một chút."
 
Ôn Diễn không có phản ứng, cửa xe cũng đã đóng lại.
 
Anh liếc qua gương chiếu hậu, thấy ba lô của cô ở băng ghế sau.
 
Thật là bất cẩn, balo mà cũng quên.
 
Anh không còn sức để gọi cô lại, nhắm mắt, xoa xoa mí mắt.
 
Lúc này tâm trạng thả lỏng thì lại nhớ đến bố đang ở nhà.
 
Chắc là Ôn Chinh sắp gần về tới nhà, không biết hai bố con có lại cãi nhau hay không.
 
Nghĩ đến đây, Ôn Diễn lại bắt đầu đau đầu.
 
Chiến tranh lạnh mấy ngày nay của Ôn Chinh và bố đã ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, đặc biệt là tối hôm nay, nói chính xác là tối hôm qua. Tức giận tích tụ mấy ngày nay của bố anh bùng phát.
 
Bác sĩ gia đình theo thường lệ đến kiểm tra sức khỏe cho ông, nói rằng gần đây ông tức giận nhiều, còn quên uống thuốc rất nhiều lần, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ phải nhập viện.
 
Không ngờ vừa nói xong, ông lại tức giận đến đỏ mặt tía tai gầm lên.
 

"Nó quên họ của nó rồi hả! Bây giờ mà mấy giờ rồi! Bố nó ngày nào cũng ở nhà chích thuốc, uống thuốc, còn nó thì sao! Chỉ biết ở bên ngoài vui chơi đàn đúm với phụ nữ!"
 
"Bố là bố của nó! Bố không tin không quản được nó!"
 
"Kéo nó về đây! Khóa cửa phòng nó lại! Phải là loại khóa lớn có lấy gạch đập cũng không vỡ!"
 
Ông cụ mắng một tràng đến nỗi não thiếu khí, một đám người vội vàng đi tìm máy thở oxy.
 
Đối với chứng hysteria của bố, Ôn Diễn đã hơichết lặng, lạnh lùng nhìn cảnh tượng gà bay chó sủa trước mặt.
 
Có lúc thật sự không muốn quan tâm nữa. Hầu như Ôn Diễn dành toàn bộ thời gian bên ngoài công việc để xoay quanh bọn họ, không có thời gian riêng cho bản thân. Căn nhà này lại còn là một mớ hỗn loạn.
 
Trước đây là cháu gái ngoại, bây giờ là Ôn Chinh.
 
Rõ ràng là người một nhà nhưng bọn họ luôn không có cách nào thấu hiểu được nhau, không khí giữa họ còn giương cung bạt kiếm hơn cả đối thủ nữa.
 
Nhiệt độ trong xe vừa phải, ánh đèn vàng dịu dàng từ trên nóc xe rọi xuống. Trước khi về nhà, luôn phải có một vài giây phút an tĩnh.
 
Lúc này, có người nhẹ nhàng gõ cửa kính xe. Ôn Diễn ấn hạ cửa kính xe xuống. Bỗng dưng người bên ngoài đưa một thứ gì đó.
 
Một ly trà gừng táo, còn bốc khói nghi ngút.
 
Là Thịnh Nịnh vừa mới mua ở sạp nhỏ bán thức ăn khuya.
 
"Uống chút cho ấm, đừng lái xe lúc mệt mỏi."
 
Ôn Diễn không động đậy. Mặt mày vốn đang nhíu chặt lập tức thả lỏng mấy giây.
 
Sương mù trong đôi mắt thâm sâu biến mất, ánh lên gương mặt của Thịnh Nịnh.
 
“Tôi uống thứ này nhiều lần rồi.” Thịnh Nịnh nghĩ anh ghét bỏ ly trà này: “Nó sẽ không làm hỏng cái dạ dày mạ vàng của ngài đâu.”
 
Một người đàn ông đã từng phục vụ trong quân đội, sao mà dạ dày của anh lại trở nên quý giá được.
 
Chỉ là mấy năm nay mặc tây trang giày da, tay không dính nước chân không chạm đất, mới dần dần nhìn như không nhiễm khói lửa nhân gian.
 
Ôn Diễn lười giải thích, cầm lấy tách trà trên tay cô, cả lòng bàn tay lập tức ấm áp lên.
 
Thịnh Nịnh nhìn anh cúi đầu nhấp một ngụm, nắm chắt thái độ, tò mò hỏi: "Uống ngon không?"
 
Mặt Ôn Diễn không chút cảm xúc: "Cũng không phải là cô pha, ngon hay không ngon liên quan gì đến cô?"

 
Thịnh Nịnh lẩm bẩm: ".... Không phải tôi pha, thì cũng là tôi mua mà." Không muốn so đo với anh nữa, cô lại nói: "Ngài uống đi, tôi đi đây."
 
Sau đó cô mở cửa ghế sau, không quên lấy balo của cô.
 
"Balo to như vậy, rốt cuộc là cô mang theo cái gì thế hả?"
 
Đeo cả đêm, chỉ khi lên xe mới cởi xuống vứt ở băng ghế sau, cũng không thấy cô mở ra.
 
“Không có gì.” Thịnh Nịnh nói cho có lệ: “Tùy tiện mang theo thôi.”
 
“Rảnh hả?” Tư duy theo quán tính của thẳng nam khiến anh không hiểu: “Ăn mặc như một cái bánh trôi chưa đủ, còn mang trên lưng một chiếc bánh trôi nữa sao?"
 
Vốn ăn mặc đã rườm rà, còn mang thêm một thứ rườm rà nữa.
 
“Ngài cho rằng ai cũng như ngài hả, mỗi lần ra ngoài đều có xe, bên ngoài chỉ bị gió thổi có vài giây thôi sao?” Thịnh Nịnh tức giận nói: “Chờ thời tiết ấm lên, tôi sẽ mặc ít lại, sẽ không cản trở tầm nhìn của ngài nữa."
 
Cô quá sợ lạnh, không lâu trước đó còn bị bệnh nữa, vì vậy mới mặc nhiều một chút.
 
Đợi thời tiết ấm dần lên, cô sẽ mặc váy.
 
Ôn Diễn liếc nhìn Thịnh Nịnh chỉ lộ ra mỗi gương mặt trong không khí. Gương mặt nhỏ nhắn, ngay cả miệng mũi cũng nhỏ nhắn xinh xắn.
 
Có lẽ là còn trẻ cho nên nền da rất tốt, nhìn giống như một chiếc bánh trôi nước mềm mại hơi trong suốt khi được nấu chín. Đôi mắt rất sáng, kích thước vừa vặn được khảm trên gương mặt xinh đẹp này.
 
“Cô không ngại đi đứng bất tiện là được.” Anh đảo mắt, thản nhiên nói: “Tiếp tục làm bánh trôi của cô đi.”
 
Uống hết nửa tách trà nóng, thói quen nói lời châm chích khiêu khích của Ôn Diễn quay trở lại.
 
Chờ anh đi rồi, Thịnh Nịnh đứng ở cổng trường, thở ra khói trong bóng đêm tịch mịch, cam chịu đi tìm khách sạn.
 
Gác cổng mối ký túc xá có nghiêm hay không tùy vào thái độ của toàn bộ khu ký túc xá đó, ví dụ như ký túc xá đại học Thịnh Thi Mông đang ở. Mặc dù dì quản lý khu ký túc xá Thịnh Nịnh đang ở rất nhiệt tình nhưng quy định cực kỳ nghiêm khắc.
 
Sau khi tỉnh táo lại, cô mới phát hiện hành động của mình thật ngu ngốc.
 
Đả thương đối thủ một nghìn thì mình cũng mất tám trăm. "Một nghìn" đối với Ôn Diễn mà nói chỉ là một hạt cát trong sa mạc, còn "Tám trăm" đối với cô mà nói là tiền cơm trong mấy ngày liên tiếp.
 
Còn cộng thêm ly trà gừng táo nữa chứ.
 
Chưa qua đêm được trong căn hộ mà cô nhớ nhớ mong mong. Hôm nào đó cô nhất định phải đến đó, chính thức hưởng thụ một đêm.
 
-
 
Hôm nào đó chính là hơn nửa tháng qua đi.
 
Ngoại trừ việc chuẩn bị cho kỳ thi và tài liệu kiện tụng thì còn những chuyện vụn vặt khác. Cuộc sống ở trường học gần đây của Thịnh Nịnh thực sự khá thoải mái.
 
Từ ngày bị Thịnh Nịnh túm tóc trở về, Đới Xuân Minh rất đề phòng cô. Ngoại trừ lên lớp thì không tìm riêng cô. Mỗi lần nhìn thấy cô, ông ta vừa cảnh giác vừa sợ hãi.
 

Có điều Đới Xuân Minh sợ cô là một chuyện, gây khó dễ cho cô lại là một chuyện khác.
 
Gần đây đám sinh viên nghe một số giáo sư đầu ngành trong Hiệp hội dịch thuật nói trung tâm tài chính sẽ tổ chức hội nghị thượng đỉnh quốc tế về giao lưu hợp tác giữa các doanh nghiệp trong và ngoài nước, một vài giáo sư suy nghĩ chờ hội nghị tổ chức không được bao lâu sẽ đưa các sinh viên của mình đến dự thính học tập.
 
Đới Xuân Minh là một trong những thành viên danh dự của Hiệp hội dịch thuật. Trước đây loại cơ hội học tập nghìn vàng khó gặp này Đới Xuân Minh luôn dành vị trí cho sinh viên mà ông ta thưởng thức nhất, chính là Thịnh Nịnh.
 
Nhưng bởi vì Thịnh Nịnh vò đã mẻ rồi, lần trước còn triệt để xé rách da mặt, cho nên cơ hội đi ra ngoài học tập lần này không thuộc về cô nữa.
 
Vốn là đám người kia nghe nói Đới Xuân Minh đưa cô cháu gái Đới Doanh Doanh đang học năm tư đi. Vì cô cháu gái này mà thậm chí ông ta còn mang tập thơ do cháu gái dịch để đi giới thiệu cho doanh nghiệp chịu trách nhiệm tổ chức chính hội nghị lần này nữa.
 
Tất cả mọi người trong ngành đều biết mối quan hệ của Đới Xuân Minh và Đới Doanh Doanh. Vì vậy khi chuyện tốt như vậy rơi xuống đầu Đới Doanh Doanh, mọi người trong khoa đều hâm mộ ghen tị người ta có mạng tốt. Người ta vất vả bao nhiêu, lại còn kiếm điểm kiếm thành tốt, nịnh nọt thầy hướng dẫn, kết cục là chuyện tốt chưa bao giờ rơi xuống đầu người có thân phận bình thường. Toàn bộ đều được con ông cháu cha hưởng.
 
Thái độ của Đới Doanh Doanh cũng cẩn thận. Trong đoạn thời gian này, hễ có ai đến hỏi cô ta thì cô ta đều nói cô ta không rõ.
 
Nhìn thì có vẻ là khiêm tốn, nhưng mọi người không phỉa là đồ ngốc. Chuyện đã đóng thuyền mà còn bày đặt khiêm tốn, vậy thì quá giả tạo.
 
Bởi vì Thịnh Nịnh đã sớm dự đoán được cô không có cơ hội lọt vào danh sách, vì vậy ngay từ đầu cô đã không ôm nhiều kỳ vọng, cô vẫn trải qua cuộc sống của mình như bình thường vậy đó.
 
Gần đây Ôn Diễn không sai sử cô nữa. Thịnh Nịnh đã thêm tài khoản WeChat của trợ lý Trần. Trợ lý Trần nói gần đây tổng giám đốc Ôn rất bận.
 
Có điều cô đoán chuyện mà Ôn Diễn và Đới Xuân Minh bận là cùng một chuyện, đều là chuyện về hội nghị thượng đỉnh quốc tế về giao lưu hợp tác giữa các doanh nghiệp trong và ngoài nước.
 
Yên Thành vốn là một thành phố thích tổ chức các loại hội nghị to nhỏ khác nhau, đặc biệt là những hội nghị quốc tế liên quan đến chính sách của chính phủ.
 
Có điều đây chính là nguyên nhân thứ yếu. Lý do chính mà gần đây Ôn Diễn không sai sử cô, đó chính là đôi tình nhân nhỏ Không hiểu sao gần đây Ôn Chinh và Thịnh Thi Mông có chiến tranh lạnh.
 
Bởi vì ngày hôm đó ở trong quán bar Thịnh Thi Mông thua trò chơi, không cẩn thận hung dữ mắng Ôn Chinh một câu, mà bình thường ở trước mặt Ôn Chinh, cô ấy vẫn luôn xây dựng hình thường hiền lành, mềm mại. Lúc đó cô ấy không biết phải làm sao nên trực tiếp đẩy Ôn Chinh bỏ chạy.
 
Không biết bên phía Ôn Chinh có thái độ như thế nào, sau đêm hôm đó cũng không liên hệ với Thịnh Thi Mông.
 
Anh ta không liên lạc với cô ấy, Thịnh Thi Mông cũng không dám chủ động liên lạc với anh ta. Thịnh Thi Mông cũng xin nghỉ bên phía công ty, sợ đi làm gặp phải Ôn Chinh
 
Mấy người bên nhân sự đều biết bạn gái của cậu hai của tập đoàn bọn họ là thực tập sinh nho nhỏ, vì vậy cũng không dám cho nghỉ.
 
Chủ yếu là Thịnh Thi Mông  lo lắng sau khi liên lạc với Ôn Chinh, câu đầu tiên Ôn Chinh mở miệng là đòi chia tay, sau đó tổng giám đốc Ôn không giữ lời hứa, rồi chuyện nhà cửa bị ngâm nước nóng, cô ấy và chị gái xem như công cốc, trực tiếp GAME OVER.
 
Vì vậy gần đây không có việc gì cần, Thịnh Thi Mông cũng đến tìm Thịnh Nịnh.
 
Trong thư viện, Thịnh Nịnh múa bút thành văn, Thịnh Thi Mông ngồi bên cạnh cô, miệng ngậm cây bút, như có điều suy nghĩ.
 
“Không được, cứ kéo dài mãi như vậy sẽ trực tiếp biến thành anh ta vứt bỏ em mất, em phải chủ động.” Sau đó Thịnh Thi Mông lại vỗ vai Thịnh Nịnh: “Chị, chị cũng nên chủ động tấn công đi.”
 
Đầu Thịnh Nịnh cũng không thèm ngẩng: “Chị còn chưa chủ động tấn công hả? Chị vuốt mông ngựa tổng giám đốc Ôn của em đến nỗi miệng lở loét cả rồi ấy."
 
"Hay là -" Thịnh Thi Mông liếc nhìn gương mặt của Thịnh Nịnh, bắt đầu đưa ra ba cái kế tào lao vớ va vớ vẩn: "Mỹ nhân kế?"
 
"..." Có chà đạp bản thân cũng không thể chà đạp thân phận của người ta, không nên, cũng không đến mức đó.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play