Tính tình của Chu Phóng vốn có chút vô tư, thậm chí có thể nói là không tim không phổi, bao nhiêu năm nay, ngoại trừ một chút chấp nhất cùng hận ý về mối tình đầu thì cũng chẳng có ký ức nào khiến cô nhớ mãi không quên. Chuyện xảy ra với Tống Lẫm cũng chỉ là một trò đùa nhỏ, chẳng bao lâu liền bị Chu Phóng quẳng ra sau đầu.

Cái này cũng không phải do Tống Lẫm không có mị lực, ngược lại là do mị lực của hắn thực sự quá lớn. Yêu loại đàn ông này, không chừng có ngày nào đó mình chết như thế nào cũng không biết.

Về phương diện tình cảm, thú thật, Chu Phóng có chút mất tự tin, nên cô vẫn luôn muốn tìm một người đàn ông bình thường một chút, trải qua những ngày tháng bình thường. Loại đàn ông phụ nữ thèm chảy nước dãi, cô tự cảm thấy mình không có khả năng khống chế. Nhưng trên thế giới này làm quái gì có người đàn ông bìn thường? Đàn ông nào cũng vậy, đứng trước sự dụ dỗ, đều sẽ ngoại tình. Khác biệt nhau, có lẽ chỉ là giới hạn chịu đựng trước cám dỗ mà thôi.

Đối với việc kết hôn, Chu Phóng chết tâm. Sau này cô chỉ muốn kinh doanh công ty cho tốt, hiếu kính cha mẹ, trải qua những ngày tháng như thế cũng không tồi.

Chu Phóng thật sự muốn cùng Uông Trạch Dương vạch rõ giới hạn, có điều thành phố này lớn bao nhiêu chứ? Đánh cái rắm cũng có thể truyền tới bên ngoài tam hoàn. Mặc dù Uông Trạch Dương là một thằng khốn, nhưng trong chuyện làm ăn buôn bán lại thực không tồi, cộng thêm quan hệ gầy dựng mấy năm nay, cuối cùng hắn cũng vẫn tiếp tục ở trong cái nghề này mà vùng vẫy.

Lúc hội chợ thương mại thời trang diễn ra, Chu Phóng mang theo trợ lý xuyên qua khu triễn lãm, liền gặp Uông Trạch Dương mang theo Thẩm Bồi Bồi, cùng người phụ trách đàm phán.

Thẩm Bồi Bồi vẫn thế, trẻ tuổi, xinh đẹp mê người, nhưng chỉ im lặng đi theo phía sau Uông Trạch Dương. Rõ ràng cô ta cũng là một cô gái rất ưu tú nhưng lại cam tâm tình nguyện chỉ đứng phía sau Uông Trạch Dương. Nhìn biểu tình vui vẻ chịu đựng của cô ta khiến Chu Phóng cảm thấy có chút chói mắt. Nghĩ lại, Chu Phóng cùng cô ta đúng là hai kiểu phụ nữ hoàn toàn trái ngược.

Thực ra loại hội chợ thương mại này bình thường đều là nhân viên công ty đến, hiếm có ông chủ nào tự mình trình diện, nhưng Chu Phóng bị rắn cắn một lần liền sợ dây thừng mười năm, gần đây cái gì cũng tự mình làm. Còn Uông Trạch Dương, hơn phân nửa là bởi vì công ty mới trong giai đoạn ban đầu, khiến hắn không yên tâm đi.

Nhìn dáng vẻ hắn mặc một thân âu phục thẳng tắp, mang theo túi hồ sơ, Chu Phóng nhịn không được mà nhớ tới lúc mới tốt nghiệp, hai người vì mở shop online, chuẩn bị giấy tờ...mà chịu cảnh màn trời chiếu đất, đều là những đứa nhỏ xuất thân khá giả, mặc dù không giàu nứt đố đổ vách, nhưng đã bao giờ khổ cực như thế đâu. Cả ngày chạy đông chạy tay, hai người cùng ăn một phần cơm, uống chung một chai nước khoáng.

Khi đó Uông Trạch Dương thực sự yêu thương cô, thịt đều là cô ăn, một miếng ớt xanh hắn cũng có thể ăn cùng một chén cơm.

Ngay lúc đó, Chu Phóng làm sao tưởng tượng được tương lai sẽ có một ngày Uông Trạch Dương sẽ ngoại tình? Sẽ mang những lời ngọt ngào ngày xưa đã nói với cô đi nói với người khác chứ?

Cho nên, những chuyện không thể tưởng tượng được trên thế giới này có quá nhiều, quá nhiều...

Tựa như cô không thể tưởng tượng được, sau một ngày làm việc vất vả, lại cùng Uông Trạch Dương Không hẹn mà gặp.

Chu Phóng không muốn chọc thêm nhiều phiền toái, tự mình đi nhanh về phía trước, cô đã uống rượu, không thể lái xe, trợ lý thì đưa đối tác về, cô chỉ có thể tự mình gọi taxi.

Không ngờ Uông Trạch Dương vẫn lẽo đẽo đi theo cô.

Chu Phóng bất đắc dĩ dừng lại

"Anh đi theo tôi làm gì?"

Uông Trạch Dương nhìn Chu Phóng, ánh mắt có vài phần tưởng niệm và bất cam, hắn trầm mặt một chút mới nói

"Gần đây, em vẫn tốt chứ?"

Chu Phóng vừa nghe hắn hỏi như vậy, lửa giận liền bùng lên, không khỏi lạnh lùng cười

"Nhờ phúc của anh, thật sự rất tốt."

Uông Trạch Dương thấy biểu tình của cô, trở nên luống cuống

"Anh không phải muốn hãm hại em, anh chỉ...anh chỉ...hy vọng em đến tìm anh, anh chỉ muốn em trở về bên anh."

Nhìn bộ dạng không biết làm sao của Uông Trạch Dương, Chu Phóng chỉ cảm thấy trái tim mình trở nên lạnh giá

"Tôi nhảy ra từ trong hố lửa, đầu cũng không chập mạch mà nhảy trở về. Uông Trạch Dương, chúng ta đã chia tay rồi. Anh hãy an phận mà sống cùng Thẩm Bồi Bồi đi."

"Anh không yêu cô ta! Trước kia...trước kia anh chỉ muốn tìm cô ta để sinh con...Anh không ngờ, thật sự không ngờ...Chu Phóng, em có thể..."

Chu Phóng không nghe nổi nữa, trực tiếp đánh gãy lời hắn

"Được rồi, những chuyện đã qua tôi không muốn nghe nữa, tôi đi đây."

Thấy Chu Phóng quyết tuyệt rời đi, Uông Trạch Dương thẹn quá hóa giận, đột nhiên cao giọng hỏi:

"Tôi là hố lửa, vậy hiện tại cô lại nhảy vào cái hố lửa nào nữa vậy? Cô đừng tưởng tôi không biết! Tống Lẫm là hạng người gì chứ? Có thể đơn giản như vậy mà giúp cô? Chu Phóng cô cũng thật giỏi, hiện tại một chút liêm sỉ đều không có. Cô ngủ với người ta để đổi lấy việc làm ăn đúng không?"

Chu Phóng nghe từng câu từng chữ của Uông Trạch Dương, trong lòng thầm nghĩ, làm người không thể quá lương thiện, không thể tùy tiện xem súc sinh thành người được.

Trên tay cầm túi da của mình, suy nghĩ một chút mới quay đầu nở một nụ cười tươi sáng với Uông Trạch Dương

"Nghĩ lại cũng đúng, ngủ với ai cũng là ngủ, dứt khoát ngủ với người lợi hại một chút." Cô đột nhiên ái muội liếc nhìn Uông Trạch Dương một cái

"Có điều, người ta lớn tuổi hơn anh nhiều, thời gian cũng dài hơn anh nhiều, xem ra anh thật sự bị tiểu yêu tinh kia hút khô rồi."

Uông Trạch Dương bị cô dùng giọng điệu không biết xấu hổ như vậy mà thừa nhận, bị chọc nổi điên lên.

"Chu Phóng, cô...cô..."

Chu Phóng chờ hắn "cô" nửa ngày mà chẳng thốt nên được lời nào nữa, cảm thấy vô vị xoay người rời đi.

Ra khỏi hội trường, cuối cùng Uông Trạch Dương cũng không có lẽo đẽo theo sau nữa, thật may, cuối cùng cũng thanh tịnh.

Trời còn chưa hoàn toàn tối, có điều thời tiết lại không tốt, mưa rồi. Người đi đến hội chợ thương mại quá đông, Chu Phóng tranh không nổi taxi, chỉ có thể đi bộ ra thêm một đoạn xem có thể bắt được xe không.

Mưa vẫn rơi tí tách, Chu Phóng đội mưa mà đi, đáy lòng đột nhiên có vài phần mềm yếu. Hóa ra cô cũng không phải nữ siêu nhân, cô cũng sẽ khổ sở, cũng sẽ mỏi mệt, cũng muốn một bờ vai để cô dựa vào.

Nghĩ đến đó, đầu mũi cảm thấy hơi ê ẩm.

Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, mở mắt ra, đột nhiên bị một cây dù màu đen che mất tầm mắt. Quay lại nhìn liền thấy khuôn mặt anh tuấn lại thành thục của Tống Lẫm.

Nước mưa tí tách rơi không ngừng, hơi ẩm bốc lên cuồn cuộn khiến trời đất có chút mông lung. Tống Lẫm lúc này tựa như kỵ sĩ trong thần thoại, cưỡi bạch mã từ trên trời bay xuống khiến Chu Phóng mất kiểm soát một giây, thực sự muốn vứt hết mọi thứ, chui vào trong lòng hắn.

Chu Phóng không làm thế, dù thế nào chăng nữa, Chu Phóng vẫn vậy, vẫn luôn là người phụ nữ kiên cường đến mức có chút biến thái.

Gió thổi, mang theo cái lạnh ập đến, cô chà xát cánh tay, theo bản năng mà cúi đầu, mới phát hiện áo sơ mi ướt rồi, dán chặt trên người, lộ ra đường viền nội y. Chu Phóng hơi xấu hổ, khoanh tay trước ngực, dời đi tầm mắt hỏi Tống Lẫm

"Tống tổng, sao anh ở đây?"

Tống Lẫm nhét dù vào tay Chu Phóng, cởi áo vest ra, tùy tiện khoác trên người Chu Phóng.

Cô bị hành động này của hắn dọa tới mức lùi về phía sau, dùng ánh mắt phòng bị nhìn hắn

"Làm cái gì vậy?"

Dường như Tống Lẫm chẳng để ý chút nào, liếc nhìn Chu Phóng một cái, nhàn nhạt đáp

"Khôi giáp"

Chu Phóng nhìn thoáng qua áo vest trên người, còn mang theo hơi ấm của Tống Lẫm, mơ hồ còn có mùi hương bạc hà thoang thoảng, loại mùi vị trên người người đàn ông trước mặt.

"Sao không lái xe" Tống Lẫm hỏi.

"Hôm nay uống rượu."

"Trợ lý đâu?"

"Đưa người khác về rồi."

"Ồ" Tống Lẫm hất cằm chỉ về phía trước "Tôi chở cô một đoạn, chỗ này không bắt được xe đâu."

Chu Phóng đi theo Tống Lẫm lên xe, thắt dây an toàn xong liền nghe hắn nói

"Tôi phải về nhà, không tiện đường với cô, đến giao lộ tiếp theo cô tự bắt xe đi, giờ này đang kẹt xe, tôi cũng không muốn vướng vào."

Vừa rồi Chu Phóng còn đang ảo tưởng cái gì chứ? Sao lại có cảm giác hoang đường như vậy được? Kỵ sĩ?

Bỗng dưng mưa lớn lên, không được bao lâu, bên ngoài trời đã mưa đến mức trắng xóa, con đường phía trước cũng nhìn không rõ, chỉ thấy cần gạt nước gạt trái rồi lại gạt phải, một khắc không ngừng. Nhiều đoạn đường phải đi qua đều ngập nước, Tống Lẫm bất đắc dĩ vòng qua mấy con đường, cuối cùng mất hết kiên nhẫn quay đầu đi ra quốc lộ.

"Đi đâu vậy?"

"Nhà tôi." Tống Lẫm trả lời một cách dứt khoát.

"Đến nhà anh làm gì?"

"Vậy tôi dừng xe cho cô xuống ở đây?"

Chu Phóng nhìn qua mưa to ngoài trời, ngập ngừng nói

"Anh dẫn tôi đến nhà anh để làm gì chứ?"

Tống Lẫm đột nhiên cười lên, trả lời:

"Yên tâm, tôi không định "làm" cô. Tôi sợ bị phụ nữ lớn tuổi lại trống trãi đã lâu ép khô."

Chu Phóng nghe hắn nói như vậy liền không nhịn được, không khách khí mà đáp lễ

"Tôi thấy là do anh già rồi không làm được thì có." Còn ra vẻ tiếc nuối nói

"Lần trước tôi cầm một tí cũng không dựng lên được, aizzzz"

"Không." Tống Lẫm quay đầu, dùng ánh mắt đồng tình nhìn thoáng qua Chu Phóng.

"Không lên được với cô thôi."

Chu Phóng biết Tống Lẫm đang châm chọc cô không có mị lực. Cô thật sự bị chọc muốn tức điên lên rồi, nếu hắn không phải đang lái xe, cô thật sự muốn đem hắn ra luyện quyền một chút.

Mồm miệng người này cũng thật độc ác, có bao nhiêu tiền cũng không cứu vãn được, cô thật sự vì người phụ nữ sau này ở cùng tên này mà cảm thấy bi ai.

Đàn ông trên đời này nhiều như vậy, làm sao có thể mù mà vớ phải hắn?

Tống Lẫm đưa cô đến một khu chung cư xa hoa bên cạnh nhị hoàn. Hơn hai trăm mét vuông, trang khí đơn giản nhưng lại rất xa hoa, có điều phòng ở lại trống trải, thiếu chút hơi người.

Tống Lẫm lục tung nhà mới tìm được cho cô một cái váy, màu vàng nhạt, cổ áo đính nơ hình con bướm. Đây là quần áo của thiếu nữ có được không?

Khoảnh khắc cầm lấy quần áo, trong lòng không nhịn được suy nghĩ miên man, hóa ra khẩu vị của hắn là dạng "tươi mới" quá mức như thế này, thảo nào suốt ngày chê cô già.

Cô thay quần áo đã ướt đẫm ra, cái váy kia cô mặc cũng rất vừa vặn, có điều nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp. Cô đã 28 tuổi, mặc cái váy này thật sự không có dũng khí nhìn vào trong gương, ngượng chết đi được.

Đi từ phòng rửa mặt ra, liền đụng phải Tống Lẫm vừa gội đầu xong, đang cầm khăn lau khô tóc.

Bọt nước nho nhỏ từ đỉnh đầu chảy xuống đến cổ, yết hầu nhô lên tạo thành một đường cong gợi cảm. Có điều Chu Phóng còn chưa kịp nuốt nước miếng, Tống Lẫm đã nhịn không nổi bật cười.

Chu Phóng biết hắn cười cái gì, cũng không dám mở miệng châm chọc, chỉ hung hăng trừng hắn.

Cô cầm túi xách lên.

"Hiện tại hết mưa rồi, bên này cũng dễ đón xe, tôi đi đây."

Tống Lẫm còn không thèm nâng mắt lên nhìn, xoay người

"Đi thong thả, không tiễn."

Người đàn ông này nhất định là khuyết tật phong độ!

Chu Phóng vừa thu quần áo của mình, vừa mắng thầm trong lòng, cô vừa đứng lên định đi, lại bị hai bức ảnh để trên tủ kính hấp dẫn.

Một tấm là Tống Lẫm mặc quần tây áo trắng, nhìn qua rất ngây ngô chụp cùng một cô bé thắt bím, bối cảnh sau lưng chắc là một cái huyện thành nho nhỏ. Một tấm khác là một cô bé tầm hơn mười tuổi, mặt mũi có mấy phần tương tự Tống Lẫm.

Chu Phóng theo bản năng thuận miệng hỏi:

"Em gái anh hả?"

Tống Lẫm quay đầu, hơi mất kiên nhẫn liếc Chu Phóng

"Sao còn chưa đi?"

Nói xong liền đi về phía Chu Phóng, mở cửa kính ra, cầm lấy hai tấm ảnh.

"Đây là con gái của tôi."

"Con gái? Anh bao nhiêu tuổi mà có con gái lớn như vậy chứ?" Chu Phóng khiếp sợ nhìn hắn.

Không đợi Chu Phóng nói tiếp lời nào nữa, Tống Lẫm đã mất kiên nhẫn mà đem Chu Phóng và đồ đạc của cô tiễn hết ra ngoài.

Chu Phóng đứng trước thang máy nhìn cửa nhà Tống Lẫm đóng chặt, lại vì cô gái sau này ở bên cạnh hắn cảm thấy bi ai.

Yêu nhầm một con ngựa hoang thoát cương, thật bất hạnh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play