Mặt nạ trên mặt Chu Phóng bẹp một cái rớt xuống đùi, cô gần như dán người vào máy tính, thật sự hot nha, tin đầu đề mỗi một trang web đều là vấn đề này. Đáng tiếc video bị khóa rồi, nhưng có mấy trang nhanh tay hay mắt vẫn còn lưu được vài tấm hình. Dù đã làm mờ rồi nhưng Chu Phóng liếc mắt một cái là có thể nhận ra nam nữ chính bộ AV này đúng là Uông Trạch Dương và Thẩm Bồi Bồi

Thẩm Bồi Bồi điên rồi hả???

Chu Phóng mở trừng trừng hai mắt nhìn đủ loại title.

Tần Thanh ở trong điện thoại cũng không chịu yên bắt đầu ồn ào.

"Đã thấy chưa hả?"

Chu Phóng nuốt nước miếng, nửa ngày mới đáp:

"Khóa rồi, thấy quái gì được hở? Hay để tao lên diễn đàn xin link, nếu may mắn chắc có thể nhìn được trận chơi lớn vcl này."

Tần Thanh nghe Chu Phóng ba hoa đến nhẵn cả tai, trực tiếp bấm next.

"Sao mày không có tí xíu phản ứng nào vậy hả?"

Chu Phóng suy tư hai giây, ra vẻ kinh ngạc.

"Ôi giời ơi, mẹ nó chứ, con nhỏ này dữ dội thật, kéo đàn ông của tao lên giường không nói còn quay cả video. Thật con mẹ nó Trần Quán Hy! Cho dù là Trần Quán Hy thì nữ chính cũng phải là tao chứ nhỉ?" (Trần Quán Hy từng lộ hơn 1300 clip s.e.x và hình ảnh với các nữ diễn viên, ở đây chỉ người có sở thích quay video khi làm t.ì.n.h)

Tần Thanh thật sự mệt tâm.

"Chu Phóng, đầu mày không có giây nào bình thường hết hả? Tao đang nói chuyện rất nghiêm túc với mày đó. Lần này bung bét như vậy rồi, nên ngửa bài chia tay đi thôi."

"Đương nhiên!" Chu Phóng nhặt cái mặt nạ lên, tiện tay ném luôn vào thùng rác

"Tao vẫn luôn ngửa bài cơ mà, nếu không phải Uông Trạch Dương mãi vẫn không đồng ý thì đã giải quyết xong từ lâu. Có điều bây giờ tốt rồi, cơ hội đến rồi."

"Mày nghĩ được cách làm hắn tịnh thân xuất hộ (ra đi tay trắng) rồi hở?"

Chu Phóng mím môi, quay đầu nhìn thoáng qua hình ảnh đang hiển thị trên máy tính, trên người Uông Trạch Dương trừ khuôn mặt và thứ đồ chơi nằm giữa hai chân đã che mờ ra, còn lại thực sự là trần trụi đến nhẵn nhụi.

"Tao thật sự muốn 'tịnh thân' (thiến) cho hắn, đáng tiếc hiện tại không phải cổ đại, 'tịnh thân' là chuyện phạm pháp aizzzz"

"..."

Ở cái thành phố không tính là lớn này, xảy ra chuyện tình kinh thiên động địa như vậy, truyền khắp phố lớn hẻm nhỏ đã xem như khách khí rồi. Mỗi cái video, bắt đầu hay kết thúc đều có dòng "di động/usb của vai chính bị mất, vô tình lộ ra."

Mặc dù Thẩm Bồi Bồi đã xử lý qua, nhưng nhiều người trên mạng mắt sáng như thần vẫn nhận ra Uông Trạch Dương. Cửa hàng quần áo online của hai người họ cũng xem như có danh tiếng, hai cái cửa hàng đều có vương miệng. Chuyện yêu đương của cả hai cũng tiếng lành đồn xa. Hiện tại Uông Trạch Dương ngoại tình, đa số khách hàng đều bênh vực Chu Phóng, lại được biết Uông Trạch Dương chiếm đoạt công ty, nhiều vị khách hào hiệp trượng nghĩa liền ra tay vote điểm thấp cho cửa hàng làm cho danh tiếng công ty trượt dốc không phanh, công ty nhất thời liền lâm vào tình cảnh khó khăn.

Sau khi sự tình phát sinh, Chu Phóng liền đi tìm luật sư chuẩn bị đàm phán. Cầm trong tay tờ thư thỏa thuận, Chu Phóng quay về "nhà", nơi đã từng là nhà của cô và Uông Trạch Dương.

Lúc Chu Phóng đến, Uông Trạch Dương không có ở nhà, cô cũng lười đi tìm, trực tiếp ngồi ôm cây đợi thỏ. Mở TV xem gameshow một tí, Uông Trạch Dương về tới nhà, sắc mặt dĩ nhiên khó coi vô cùng, nhìn qua còn tưởng cha mẹ chết không bằng.

"Anh về rồi." Chu Phóng dùng ngữ khí trần thuật.

Nhìn thái độ của Chu Phóng, Uông Trạch Dương cũng không tức giận, im lặng đi rót cho cô và hắn mỗi người một ly nước.

"Em đang xem cái gì đó?"

Chu Phóng cười cười

"Xem cách phi tan thi thể, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào phát sinh."

Uông Trạch Dương cười khổ

"Anh biết em hận anh."

"Không tính là hận, chỉ là đang kiểm điểm bản thân. Đến bây giờ tôi cảm thấy mình thật thất bại, ngủ với anh lâu như vậy cũng không biết anh thích quay video. Tôi mà biết sớm, ngày xưa đã cùng anh quay một đống, anh không cần đi ra bên ngoài tìm phụ nữ giải tỏa. Có điều trên mạng bình luận nói video chỉ có năm phút thôi hả? Ây da, anh thật là, mặt mũi tôi không biết vứt đi đâu đây này."

"Chu Phóng, em có thể đừng nói chuyện với anh bằng cái giọng điệu đó được không?" Uông Trạch Dương bị ép đến mơ hồ lộ da bộ dạng cầu khẩn, thực thảm.

Chu Phóng nhìn hắn một cái, thu hồi vẻ ngoài cợt nhã, lấy giấy thỏa thuận ra

"Vậy được, anh ký cái này đi. Vốn dĩ chỉ là chuyện chia tay của chúng ta, tôi không nghĩ sẽ biến thành tranh chấp kinh tế. Vì việc này mà lên tòa cũng thật khó coi, nhà và chiếc SUV cho anh, tôi chỉ cần công ty và sân golf của tôi, đó là cửa hàng tôi mở."

Uông Trạch Dương vừa nghe Chu Phóng nói vậy liền như ăn nhầm đồ, lập tức kích động lên.

"Video đó là anh quay từ rất lâu rồi, anh thật sự không biết cô ta vẫn còn giữ, càng không nghĩ tới di động của cô ta sẽ rơi mất. Anh thật sự yêu em, anh chỉ muốn mượn cô ta sinh một đứa bé mà thôi!"

Chu Phóng càng nghe càng cảm thấy ghê tởm, quay mặt đi không thèm nhìn.

"Vậy sao? Tôi thấy mọi người bình luận nói hai người như lửa nóng gặp củi khô, tình cảm vô cùng manh liệt cơ mà, làm tới ra chân ái cơ mà. Các người cứ tiếp tục chân ái của các người, tôi rời đi còn không được sao?"

Uông Trạch Dương biết có nói cái gì đi chăng nữa cũng không thay đổi được quyết định của Chu Phóng, liền lạnh mặt nói.

"Cô muốn chia tay cũng được, nhà, xe, tiền tiết kiệm chia đều, cổ phần công ty theo tỷ lệ chia cho cô, nhưng quyền điều hành tôi sẽ không giao. Công ty và nhà không phải là cùng một chuyện."

Chu Phóng đối với Uông Trạch Dương có thể nói là tâm tàn như tro. Cô vốn nghĩ rằng dù không yêu nữa cũng còn chút ít tình cảm, ít nhất hắn có thể dứt khoát chia tay với cô, từ đây nhất đao lưỡng đoạn, không cần làm nhau khó chịu.

"Nhìn xem đức hạnh của anh đi, tôi tùy tiện thuê một ít thủy quân là có thể triệt để làm công ty sụp đổ. Hà tất? Anh cho rằng anh kiên trì là có thể tiếp tục kinh doanh sao?" Chu Phóng lạnh lùng nhìn Uông Trạch Dương.

"Nếu anh cố chấp như thế, chúng ta lên tòa giải quyết vậy. Tự cầu nhiều phúc!"

Chu Phóng cầm lấy tờ thỏa thuận, cầm túi rời đi, ngay khi cô ra đến cửa, Uông Trạch Dương nói:

"Anh biết em sẽ không làm như vậy, muốn lên tòa thì nửa năm trước em đã làm rồi. Anh biết em vẫn yêu anh!"

Chu Phóng trợn mắt cạn lời, nhịn không nổi mới mắng lại

"Tôi KHINH!"

Nửa năm trước Chu Phóng không có làm lớn chuyện là bởi vì định mức cổ phần công ty trên danh nghĩa của Uông Trạch Dương nhiều hơn, dù sao thì pháp nhân và nhãn hiệu đều đứng tên hắn. Cô muốn lấy công ty thực sự cần động não rất nhiều, mà nghĩ nửa năm đều không tìm được biện pháp vẹn toàn. Nhưng video vừa lộ, cô liền biến thành người bị hại, ưu thế nằm về tay cô. Hai người bọn cô kinh doanh online, danh dự, danh tiếng chính là sinh mệnh của công ty kinh doanh online. Uông Trạch Dương không thể nào không hiểu.

Luật sư cô mời là Lạc Thập Giai, là luật sư chuyên về các loại kiện tụng như thế này, phối hợp với dư luận trên mạng khiến cho Uông Trạch Dương căn bản không thể tiếp tục kinh doanh, nếu tiếp tục cố chấp rất có thể sẽ phá sản, bất đắc dĩ hắn đành phải nhường lại công ty, nhận tiền bồi thường.

Mãi đến lúc ra khỏi tòa án, Uông Trạch Dương vẫn không dám tin tưởng Chu Phóng thật sự ra tay tàn nhẫn như vậy.

Đến lúc chuẩn bị rời đi, Uông Trạch Dương dường như muốn phát điên, hắn bắt lấy Chu Phóng nắm một cách gắt gao, miệng không ngừng chất vấn.

"Cô biết rõ sự nghiệp quan trọng với tôi thế nào mà? Cô làm vậy là muốn trả thù tôi có đúng không? Có đúng không?"

Chu Phóng đứng ở đó, thái dương cảm thấy đau nhức vô cùng, cô trầm mặc một chút, ngẩn đầu liền thấy Thẩm Bồi Bồi dáng người yểu điệu xinh đẹp giơ ô che nắng xuất hiện cách đó không xa. Những lời mắng chửi trên mạng dường như đều không ảnh hưởng gì đến cô ta.

Có lẽ bọn họ mới là chân ái.

Chu Phóng bĩu môi, bình thản nhìn Uông Trạch Dương:

"Vừa rồi tôi vẫn luôn hồi tưởng, những lời mà anh nói cùng tôi lúc mới bắt đầu ấy. Anh nói anh lớn lên bình thường, gia thế bình thường, thủ đoạn bình thường, nhưng trái tim anh yêu tôi không tầm thường, anh không có ưu điểm gì khác, chỉ có ưu điểm duy nhất là chung thủy. Anh muốn ở bên tôi, không phải là vì nhất thời mà vì một đời." Chu Phóng mím môi im lặng vài giây, ngay giây phút này, ánh mắt của cô có chút thê lương.

"Tôi tin! Nếu thật sự có thể gặp được một người yêu tôi cả đời, dù tôi trải qua cuộc đời bình thường một chút cũng chẳng sao."

Lúc nói những lời này, trong lòng cô thực sự ngũ vị tạp trần. Cô không biết mình có hối hận hay không, nhưng tuyệt đối không phải là trả thù, cô không có sức lực làm loại chuyện này. Có điều trận này xem như đánh thắng, nhưng cũng không có vui sướng như tưởng tượng.

Từ nay về sau cô thật sự chỉ còn một mình, cô cũng không kiên cường như mình vẫn luôn tưởng tượng, cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng kia mà.

Liếc nhìn Uông Trạch Dương một cái, cô cảm thấy hắn giờ đây thật xa lạ, thậm chí cô còn ngửi được hương vị nữ nhân khác trên người của hắn.

"Anh ở bên ngoài có người phụ nữ khác, cùng người ta lên giường, anh bắt đầu nói dối tôi. Thậm chí giấu diếm đến mức tích thủy bất lậu, mãi đến giây phút đó tôi mới phát hiện anh làm gì tầm thường cơ chứ? Là tôi có mắt không tròng, mãi vẫn luôn đánh giá thấp anh."

Cô duỗi tay đẩy hai tay Uông Trạch Dương ra, hắn còn muốn tiến lên giữ lại nhưng lại bị Thẩm Bồi Bồi ngăn cản. Châm chọc, thật vô cùng châm chọc. Nguyên lai chân ái là như thế, Chu Phóng xem như mở rộng tầm mắt.

Đi cùng Luật sư Lạc Thập Giai và Tần Thanh, Chu Phóng đến bãi đỗ xe. Ngay lúc cô muốn ngồi ghế lái, Tần Thanh lại cản "Để tao lái cho"

Chu Phóng im lặng đi ra ghế sau ngồi. Tần Thanh cùng luật sư ngồi ở phía trước, cả hai đều ăn ý mà không quay đầu lại. Họ biết, họ đều biết, Chu Phóng đang khóc, không ai nói gì nữa cả.

Phụ nữ 28 tuổi, an ủi hay đau mắng (mắng mỏ bởi vì đau lòng) đều có vẻ dư thừa. Có vài loại vết thương chỉ thích hợp một mình liếm láp, để người khác nhìn thấy ngược lại càng đau lòng.

Không kiên cường thì mềm yếu cho ai xem? Đây chính là tín ngưỡng quan trọng nhất trong lòng Chu Phóng 28 tuổi.

Việc chia tay với Uông Trạch Dương ảnh hưởng đến công ty khiến danh dự công ty giảm xuống, hơn nữa gần như một nửa tiền vốn đem làm phí bồi thường cho Uông Trạch Dương, công ty có thể nói là thương gân động cốt, đại thương nguyên khí.

Vì có thể nhanh chóng phục hồi, Chu Phóng vẫn luôn mất ngủ, mỗi ngày bận rộn xem đi xem lại tài liệu của công ty và nhà xưởng, đặc biệt là mấy năm nay, cô tốn rất nhiều thời gian, vội vội vàng vàng đến mức thời gian thương tâm cũng không có.

Cuối tháng 6 đầu tháng 7 là thời điểm tung ra trang phục hè, xem như là thời điểm bận rộn nhất trong năm. Kiểu dáng mới so với các thời điển khác nhiều hơn nhiều, so với các nhãn hàng đã phổ biến ra bên ngoài, làm hàng nhái xem như tốn công vô ích. Kinh doanh online tồn tại chính là thỏa mãn các cô gái trẻ đối với quần áo yêu cầu "nhiều", các vị thiếu nữ còn vừa muốn "nhiều" vừa muốn "tinh", con đường này quả thực là đường xa diệu vợi.

Năm đó cùng Uông Trạch Dương khởi nghiệp cũng là làm đồ nhau, bắt chướt các nhãn hiệu Nhật Bản, Hàn Quốc, người ta ra một kiện liền nhái một kiện, về sau doanh số tăng cao liền thay đổi kiểu dáng một chút, thêm vài cái nút thắt, đơm thêm cái nơ bướm chẳng hạn.

Năm đó họ chưa bao giờ cảm thấy vất vả, cũng chưa bao giờ cảm thấy bị đưa tin, điểm danh thật mất mặt, bởi vì họ còn trẻ, khát vọng thành công vô cùng, hơn nữa trước sau gì cũng lui.

Lúc trước, Tần Thanh biết mẹ Uông muốn "bác sĩ bảo cưới" nhịn không được mắng:

"Mẹ chồng như thế mà mày cũng nhịn được nếu là tao thì đừng có mơ!"

Khi đó Chu Phóng trả lời thế nào nhỉ? Cô nói:

"Tình yêu tao dành cho Uông Trạch Dương rất phức tạp, hai người bọn tao hợp tác trên mặt sự nghiệp, nếu có một ngày mất đi anh ấy, có lẽ tao sẽ mất tất cả."

Hiện giờ cô mất đi Uông Trạch Dương, nhưng may thay cô không có yếu ớt như lúc trước cô từng nói. Một mình cô cũng có thể đem việc công ty xử lý ngăn nắp gọn gàng. Nhân viên cũng kính yêu cô.

Nhìn xem, thật ra cô so với bản thân tưởng tượng càng kiên cường.

Bản thiết kế mới xác nhận hết thảy, hình ảnh, video tuyên truyền cũng chuẩn bị tốt, chính thức xuất xưởng, giai đoạn bận rộn của Chu Phóng cuối cùng cũng đi đến bước cuối cùng, cô quyết định thưởng cho cả công ty vất vả suốt khoản thời gian này một bửa liên hoan. Uông Trạch Dương ra đi cũng mang đi một số khách hàng lớn, hơn nữa việc chia tay của hai người thực sự là tiếng xấu đồn xa khiến việc làm ăn cũng có chút ảnh hưởng. Dạo này áp lực trên người Chu Phóng không nhỏ, cô cần phải làm tốt các mối quan hệ bên ngoài mới có thể tiếp tục kinh doanh. Dù vậy nhưng thời điểm cần ăn chơi thì phải ăn chơi cho tới, cho nên ngay lúc đang liên hoan, tất cả sự tình phiền não đều bị Chu Phóng vứt sau đầu.

Tiệc liên hoan thân mật kết thúc, Chu Phóng, trợ lý và hai vị phó tổng cùng nhau đi ra. Ba người bọn họ không biết cùng nhau xì xầm điều gì, mãi mới ngượng ngưng nói với Chu Phóng

"Chu tổng, ngài về cẩn thận nha, ba người bọn tôi thật vất vả mới được nghỉ ngơi, dự định đi massage thả lỏng một chút, không tiễn ngài được."

Chu Phóng ừ một tiếng, không nói gì xoay người định đi, nhưng vừa đi hai bước lại quay trở lại:

"Tôi cũng rất mệt, cùng đi đi."

Ba người kia đều sửng sốt, mặt lộ vẻ khó xử.

"Chỗ chúng tôi đi hơi loạn, hình như không thích hợp với chị lắm."

Chu Phóng khinh thường trừng mắt nhìn bọn họ, trực tiếp nói:

"Dắt chị đi là được, nói nhảm nhiều như vậy làm gì kia chứ?"

Ba người thấy Chu Phóng nói thế, dù không tình nguyện nhưng lại phải bất đắc dĩ đem theo cô.

Thật ra bốn người bọn họ đều rõ ràng hiện tại muốn đi làm cái gì, chẳng qua trong lòng đều có quỷ, không ai huỵch toẹt ra cả.

Tới nơi, câu lạc bộ này chẳng những không tệ, ngược lại còn có điểm huy hoàng, trong không khí phản phất có mùi vị sa đọa mà thối nát.

Ba vị cấp dưới của Chu Phóng bởi vì nam nữ khác biệt, dường như thở phào một hơi mà cùng Chu Phóng tách ra, một mình Chu Phóng một phòng. Đến massage cho nàng là một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi, làm việc nhanh nhẹn, cũng không nói nhiều. Lúc liên hoan, Chu Phóng có uống rượu, đầu óc hơi quay cuồng. Cô ngủ trên sofa, trong đầu lại không nhịn được hiện lên từng cọc sự tình của Uông Trạch Dương và Thẩm Bồi Bồi, đặc biệt là mấy tấm hình lúc trước xem. Mấy cái hình ảnh kia không ngừng lãng vãng trong đầu, càng nghĩ đầu càng đau, Chu Phóng nhịn không được đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.

Người phụ nữ đang massage cho cô hoảng sợ, còn chưa kịp nói gì đã nghe Chu Phóng nói

"Không cần làm nữa, chị ra ngoài đi."

Nhân viên massage ngây ngốc đứng đó, đoán chừng có rất ít người mới massage có một tí đã kêu ngừng, chị ta liền cho rằng mình phục vụ không tốt, không dám rời đi.

Chu Phóng bất đắc dĩ giải thích

"Tôi muốn nghỉ ngơi một chút."

Nhân viên massage thấy vậy, nơm nớp lo sợ lấy từ trong túi ra một tấm thẻ phòng đưa cho Chu Phóng

"Bà chủ, 2 vị bằng hữu của ngài bảo ta đưa cái này cho ngài, nói hy vọng ngài đêm nay hưởng thụ một chút."

Đêm nay Chu Phóng khăng khăng muốn tới, người bên dưới tự nhiên nhân cơ hội mà vuốt mông ngựa (nịnh bợ). Cô nhìn thoáng qua tấm thẻ phòng kia, biết rõ phía sau chờ cô là cái gì.

Chu Phóng thường ngày hình tượng không tính đứng đắn nhưng từ khi yêu đương đến khi đính hôn vẫn rất tuân thủ khuôn phép, mặc dù không phải trinh tiết liệt nữ nhưng trước nay cũng chỉ cùng với mối tình đầu và Uông Trạch Dương ở chung mà thôi.

So với Tần Thanh du hí nhân gian, Chu Phóng xem như vẫn luôn giũa được điểm mấu chốt của bản thân.

Bây giờ nghĩ lại cảm thấy bản thân thật ngốc. Sắp ba mươi đến nơi rồi, có nhu cầu cũng là chuyện bình thường. Bây giờ lại vì ai mà thủ trinh đâu chứ? Còn có ai quan tâm chuyện này sao?

Ngay khoảng khác Chu Phóng tiếp nhận tấm thẻ phòng kia, cô đột nhiên có một loại cảm giác, rằng nhân sinh của cô bắt đầu rẽ sang một con đường khác, so với trước nay hoàn toàn bất đồng. Có lẽ sẽ có một ngày cô sẽ cùng vài vị nữ thương nhân sánh vai mà tiếng lành đồn xa. Vậy mà hiện giờ, một chút cảm giác khổ sở Chu Phóng cũng không cảm thấy.

Cô chỉ là muốn phản nghịch một lần, phóng túng một lần, điên cuồng một lần!

Cô tìm thật lâu mới nhìn thấy gian phòng số 310. Cả tầng lầu chỉ có mười gian phòng, toàn là phòng vip, ngay cả biển số cũng làm thực tinh xảo, ánh sáng cũng được chỉnh cho mờ mờ ảo ảo. Đây hẳn là bút tích của hai vị phó tổng quý hóa của Chu Phóng

Không biết do Chu Phóng hơi say, hay do quá khẩn trương mà thẻ quẹt vài lần cũng không mở được cửa. Nhưng Chu Phóng vừa hơi dùng tay đẩy, cửa liền mở.

Chính cô cũng không nhớ rõ rốt cuộc có quẹt thẻ phòng hay không.

Phòng Vip rất lớn, Chu Phóng càng đi chân càng cảm thấy run rẩy. Cô cố gắng trấn định ngồi trên sofa, bên tai là tiếng nước ào ào từ trong phòng tắm vọng ra.

Cô nuốt nước miếng thầm nghi "vịt"(trai bao) bây giờ cũng chuyên nghiệp quá, khách còn chưa tới đã đi tắm. Nhìn tinh thần chuyên nghiệp như thế, cô càng cảm thấy nên rời đi. Ở trong lòng thầm mắng bản thân không có tiền đồ, Chu Phóng đem theo túi xách chuẩn bị đi, nào ngờ vừa quay người lại, cửa phòng tắm đã mở ra.

Chu Phóng theo bản năng xoay đầu, một đôi chân trần trụi mà sạch sẽ xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.

Cô nhìn đối phương đánh giá một phen, bất luận là đôi chân dài, khăn tắm quấn ngang hông hay là cơ bụng rắn chắc như từng khối gạch nhỏ hay là gương mặt có chút không kiên nhẫn kia...

Hắn đều hoàn mỹ đến mức không thể tưởng tượng.

Trong lòng Chu Phóng thật cảm khái, chất lượng "vịt" bây giờ thật sự rất cao.

Tuy rằng trước mắt tú sắc khả san, nhưng Chu Phóng vẫn cảm thấy hơi hoảng, cô quyết định lâm trận bỏ chạy. Quả nhiên loại sự tình hào phóng như thế này cô vẫn làm không nổi. Vừa lui về sau hai ngước, nuốt nước miếng, bàn tay cô thò vào túi xách định lấy một ít tiền boa cho người đàn ông trước mặt, nào ngờ hắn không kiên nhẫn vẫy vẫy tay xua cô

"Không cần lấy bao, không làm!"

Chu Phóng hơi sửng sốt

"Cái gì?"

Người đàn ông kia nhíu chặt mày, ngũ quan như ngọc hiện lên vẻ nghiêm túc, hắn nhìn chằm chằm Chu Phóng, trong mắt hoàn toàn không che dấu được sự khinh thường.

"Ai cho cô tiền thì cô đi phục vụ người đó, hơn nữa nói cho hắn, muốn dùng thủ đoạn lấy lòng tôi cũng nên tìm đồ tốt một chút. Tống Lẫm tôi chưa bao giờ chơi lão."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play