Khương Đường đi về phía cửa, mỉm cười với Hoàng Chấn Dương: “Chú Hoàng.”

Hoàng Chấn Dương gật đầu, đưa chai nước trong tay cho cô, Khương Đường nhận lấy nói tiếng cám ơn với ông.

Lúc cô vặn nắp chai thì phát hiện, nắp chai đã được vặn ra rồi.

Cô thoáng giật mình, ngoài Lục Ly ra, đây là người thứ hai vặn nắp chai cho cô.

Khương Đường uống một ngụm: “Con đưa chú tham quan trường học nhé.”

Hoàng Chấn Dương nhìn bên ngoài phòng học cầu thang: “Có làm trễ cuộc thi của con không?”

Khương Đường cười: “Không có, con tới vốn chỉ làm bia đỡ đạn thôi.” – nói xong cô dẫn Hoàng Chấn Dương đi về phía vườn hoa của trường học.

Hoàng Chấn Dương vừa đi vừa nói: “Lúc nãy ba nghe con hùng biện rất tốt.”

Khương Đường trả lời: “Vừa rồi chú không nghe Lục Ly hùng biện sao, giống vậy mới là tốt ấy, các giáo viên ở hàng đầu đều vỗ tay cho anh ấy.”

Hoàng Chấn Dương mỉm cười: “Thằng oắt Lục Ly từ nhỏ đến lớn đều như vậy, khoe mẽ.”

Hai người đi dạo ở hành lang vườn hoa một lúc.

Hoàng Chấn Dương nhìn vào mắt Khương Đường nói: “Nếu con có gì khó khăn nhất định phải nói với ba.” – ông nói tiếp: “Tuy là Lục Ly cái gì cũng sẽ giúp đỡ con nhưng ba cũng hy vọng con cho ba một cơ hội.”

Khương Đường trầm mặc một lúc, mỉm cười nói: “Bây giờ con rất tốt.”

Hoàng Chấn Dương lấy từ trong túi ra một bìa thư: “Trong này là thẻ ngân hàng, mật mã là sinh nhật con.”

Khương Đường đẩy về: “Không cần đâu, thật đó, tiền của con đủ dùng.”

Hoàng Chấn Dương cầm phong bì trong tay: “Con à, quá khứ, ba….không làm tròn được trách nghiệm của người làm ba, cho dù là vì nguyên nhân gì, không làm được chính là không làm được. Nhưng sau này, thứ mà Viện Viện và Phương Phương có, con cũng sẽ có, không chỉ riêng gì vật chất.”

Khương Đường cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nói: “Cám ơn.”

Hoàng Chấn Dương nhét phong bì vào trong tay cô: “Nhận đi.”

Lúc này, sau lưng Khương Đường truyền đến tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất, có chút dồn dập, Khương Đường xoay người lại, cô nhìn thấy dì Hoàng.

Nói cho chính xác thì nên là mẹ cô.

Đây là lần đầu tiên cô gặp bà ấy sau khi biết hai người là mẹ con.

Hoàng Thiến Liên đi đến, giọng điệu mang theo chút khiếp sợ: “Hoàng Chấn Dương.” – còn có chút phẫn nộ: “Không phải hôm nay ông nói ông đến công ty sao, sao lại xuất hiện ở đây!”

Bà nhìn thấy thẻ ngân hàng trong tay Khương Đường, chất vấn: “Cô ta là gì của ông?”

Sắc mặt Hoàng Chấn Dương không tốt lắm, ông càng để ý suy nghĩ của Khương Đường hơn.

Khương Đường đứng ở bên cạnh gọi một tiếng: “Dì Hoàng.”

Trên gương mặt cô không lộ ra cảm xúc gì, không buồn không vui.

Hoàng Chấn Dương đi tới, nói với Hoàng Thiến Liên: “Em bình tĩnh một chút.”

Hoàng Thiến Liên nhìn Khương Đường, lại nhìn sang Hoàng Chấn Dương: “Sao ông quen biết cô ta, tại sao lại đưa cô ta thẻ ngân hàng?” – Hai lần gặp mặt trước, Hoàng Thiến Liên vốn đã không hề có ấn tượng tốt với Khương Đường.

Đối với người bắt nạt con gái cưng của bà, cướp mất con rể cưng của bà, thì làm sao bà có ấn tượng tốt cho được.

Hô hấp của Hoàng Thiến Liên trở nên dồn dập hơn, hơi thở rõ ràng rất  không ổn định, bà chỉ vào Khương Đường hỏi: “Cô ta có phải con của ông và người đàn bà khác không?”

Nếu không tại sao lại đưa thẻ ngân hàng cho cô ta, ngay đến cả ánh mắt Hoàng Chấn Dương nhìn Khương Đường cũng lộ ra được sự yêu thương.

Hoàng Chấn Dương đứng chắn trước mặt Khương Đường: “Bà đừng nói bậy.” – nói xong ông xoay người lại, đối diện với Khương Đường, cả gương mặt đều là sự áy náy và đau lòng.

Khương Đường nhìn Hoàng Thiến Liên, trong lòng rất khó chịu, nhưng cô lại không nói được đây là là cảm giác gì. Tóm lại chỉ là rất khó chịu, rất lâu rồi cô chưa từng cảm thấy khó chịu như thế.

Mẹ ruột của cô, không nhận ra cô, thậm chí là không nhớ được cô.

Mà nguyên nhân của tất cả những điều này lại chính là vì bà ấy quá yêu thương cô.

Nếu không bà cũng sẽ không bị k1ch thích lớn đến như vậy.

Hoàng Chấn Dương đi đến bên cạnh Hoàng Thiến Liên, vỗ vỗ lưng bà, giúp bà điều chỉnh lại hơi thở.

Sau đó ông vô cùng bĩnh tĩnh nói: “Thiến Liên, con bé là con gái của chúng ta. Bà nhìn kỹ đi, con bé chính là đứa con gái bị thất lạc mười bảy năm của chúng ta, là con gái ruột thịt của chúng ta.”

Hoàng Thiến Liên nghe ông nói xong tậm trạng đột nhiên trở nàng nôn nóng: “Chấn Dương, ông nói cái gì vậy, con gái của chúng ta không phải là Viện Viện sao, chúng ta chỉ có một đứa con gái.”

Vốn Hoàng Chấn Dương còn nghĩ Hoàng Thiến Liên sẽ mất khống chế mà thét lên, ông nhìn Khương Đường.

Cô đứng im không nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng không cử động. Đột nhiên cô đi đến, gọi bà một tiếng: “Mẹ.”

Đối mặt với Hoàng Chấn Dương tỉnh táo và vô cùng yêu thương cô, cô cũng không thể gọi một tiếng ba, nhưng đối diện với một Hoàng Thiến Liên không tỉnh táo, ngược lại cô có thể gọi thành tiếng.

Có lẽ nguyên nhân là vì cô quá khát khao tình yêu thương của mẹ, có lẽ bởi vì bà không tỉnh táo cho nên cô mới bằng lòng gọi bà như vậy.

Hoàng Chấn Dương nghe thấy tiếng của cô, ông hơi ngẩn ra, ánh mắt trở nên ướt át, nhưng ông kiềm chế rất tốt, không để nước mắt rơi xuống.

Ông mang theo một trăm hai mười ngàn lần khát vọng nhìn Hoàng Thiến Liên, mong chờ kỳ tích sẽ xuất hiện.

Có lẽ tiếng mẹ này sẽ đánh thức được Hoàng Thiến Liên tỉnh dậy chăng.

Sau khi Hoàng Thiến Liên nghe được tiếng gọi ấy, trong nháy mắt ánh mắt của bà đờ đẫn, sau đó bà đột nhiên thét lên một cách chói tai, ôm lấy tai ngồi sụp xuống.

Trong tiềm thức bà không muốn nhớ lại ký ức của mười bảy năm về trước, đó là nỗi đau mà bà không cách nào chịu đựng được.

Hoàng Chấn Dương ngồi xổm xuống, ôm lấy bà, ông vỗ lên lưng bà từng chút từng chút một: “Thiến Liên, đừng sợ, con gái được dì ôm ra ngoài phơi nắng, không mất, đã sắp trở về rồi.”

Hoàng Thiến Liên ngẩng đầu nhìn chồng mình: “Thật không?”

Hoàng Chấn Dương nghẹn ngào gật đầu.

Ông nhẹ nhàng vỗ lưng Hoàng Thiến Liên, đỡ bà đứng dậy: “Một lát nữa Viện Viện tan học, em đến tòa nhà dạy học đợi con bé đi, nếu không thấy em Viện Viện sẽ sốt ruột.”

Hoàng Thiến Liên lau nước mắt: “Đúng đúng đúng, con gái không thấy em sẽ sốt ruột.” – nói xong bà đi về phía tòa nhà dạy học lớp mười.

Hoàng Chấn Dương cũng không định đi theo bà, tật xấu của vợ mình ông rất rõ, chỉ cần không nhắc tới chuyện con gái thất lạc năm đó thì tinh thần của bà sẽ không có vấn đề gì nữa.

Phía sau còn có dì bảo mẫu đi theo, sẽ không xảy ra chuyện gì.

Khương Đường nhìn hết thảy mọi chuyện trước mắt. Từ lúc Hoàng Thiến Liên mất khống chế cho đến lúc rời đi, cô vẫn luôn bình tĩnh nhìn, không phải ánh mắt cô không hề có chút gợn sóng, nó chỉ bị sự bình tĩnh bên ngoài của cô che giấu đi.

Hoàng Chấn Dương đi đến trước mặt Khương Đường: “Ba đã nói chuyện với bác sĩ tâm lý của mẹ con, mẹ con…Với tình huống của mẹ con dưới sự tác động từ một điểm k1ch thích có thể ngày mai sẽ hồi phục, nhưng cũng có thể phải cần một khoảng thời gian dài.”

Khi nãy Khương Đường gọi Hoàng Thiến Liên là mẹ, nên ông cũng dùng cách xưng hô mẹ con với cô.

Nhưng Hoàng Chấn Dương chỉ nói một nửa, vẫn còn một nửa phía sau ông không nói: “nhưng cũng có thể vĩnh viễn không hồi phục lại được.”

Ông không đành lòng nói hết.

Đương nhiên ông mong đợi một phép lạ xảy ra. Bác sĩ cũng chỉ nói có thể không phục hồi lại được, cũng chính là nói cũng có thể có khả năng phục hồi lại được.

Khương Đường nhìn Hoàng Chấn Dương: “Tùy duyên đi, không miễn cưỡng.” – dừng một chút, cô hỏi: “Hoàng Viện Viện và Hoàng Phương Phương có biết không?”

Hoàng Chấn Dương trả lời: “Phương Phương, ba sẽ nói chuyện với nó. Còn Viện Viện, ba sẽ cố gắng từ từ nói với nó.”

Khương Đường gật đầu: “Hoàng Phương Phương rất tốt, con rất thích nó.”

Cuối cùng trên mặt Hoàng Chấn Dương cũng hiện lên một nụ cười: “Nếu Phương Phương biết chắc chắn sẽ rất vui.”

Khương Đường cười: “Có chị gái che chở, rất tốt.”

Lúc này, điện thoại trong tay Khương Đường reo lên, là Lục Ly.

Lục Ly tìm một hồi không thấy cô đâu, điện thoại vừa kết nối được đã bắt đầu làm nũng: “Em chạy đi đâu vậy?” – Âm cuối cùng còn cố ý kéo dài ra, nghe qua tai vừa tinh nghịch vừa dính đặc.

Khương Đường cười cười: “Lát nữa em sẽ về lớp.” – nói xong cô cúp máy.

Hoàng Chấn Dương nói: “Đi đi, đừng làm chậm trễ việc học tập của con.”

Hai người đi về phía tòa nhà khối mười hai.

Lúc đến đầu cầu thang, Hoàng Chấn Dương không nhịn được hỏi: “Lục Ly nó luôn quấn lấy con như vậy sao, có ảnh hưởng đến việc học tập của con không, nếu con chê nó phiền, ba có thể nói chuyện với nó.”

Khương Đường mỉm cười: “Không sao, anh ấy luôn giảng bài cho con, con chỉ sợ mình sẽ ảnh hưởng anh ấy.”

Hoàng Chấn Dương nói tiếp: “Nếu nó dám bắt nạt con, con cứ nói với ba.”

Ba sẽ đánh chết nó.

Khương Đường cười: “Yên tâm.” – nói xong cô đi về phía cầu thang, đi hai bước cô lại quay đầu lại nói tạm biệt với Hoàng Chấn Dương.

Hoàng Chấn Dương vẫy tay với cô, thấy cô đi lên lầu ông mới xoay người rời đi.

Khương Đường nhìn phong bì trong tay, cô sẽ không đụng đến tiền trong thẻ ngân hàng, cứ coi như tạm thời để chú Hoàng yên tâm vậy.

Cô về đến lớp học, trông thấy Lục Ly đang bò lên bàn cô làm bài tập.

Khương Đường đi từ cửa sau vào lớp, vỗ lên vai anh: “Hi, đại ca.”

Lục Ly quay đầu qua nhìn thấy cô, anh ngồi dịch về bên cạnh.

Chỗ bên cạnh cô từ khi Lưu Hiểu Tĩnh bỏ học vẫn luôn để trống, nhưng cứ đến tiết tự học Lục Ly sẽ ngồi ở đó.

Khương Đường ngồi xuống, lấy bài tập ra, bắt đầu làm từ bài buổi sáng cô chưa làm xong.

Lục Ly nghiêng mặt qua hỏi: “Lúc nãy em đi đâu vậy, nhớ em chết anh luôn rồi.” – nói xong anh sờ lên đùi cô.

Dù sao cũng ở dưới gầm bàn, không ai nhìn thấy.

Khương Đường vỗ lên tay anh: “Đừng sờ bậy.” – cô nói tiếp: “Lúc nãy chú Hoàng đến đây.”

Lục Ly bỏ bút xuống hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”

Khương Đường cười: “Không có gì, có thể có chuyện gì chứ.”

Lục Ly ừm một tiếng: “Lát nữa tan học đưa em đi ăn món ngon.”

Khương Đường gật đầu: “Ừm.”

Cô cũng không hỏi đi ăn món ngon gì, dù sao chỉ cần là đi với anh thì ăn gì cũng đều ngon.

Cô làm xong đề điền vào chỗ trống rồi đặt bút xuống, nhè nhẹ nắm lấy ngón tay Lục Ly, cô rất thích nắm xương ngón tay anh, khớp xương tròn tròn, rất đáng yêu.

Cô cũng không nói với Lục Ly chuyện cô gặp Hoàng Thiến Liên, cứ vậy đi, cũng tốt.

Những chuyện khác cứ tùy duyên.

Nói đến duyên phận, cô cũng không biết mình và nhà họ Hoàng rốt cuộc là có duyên phận hay không. Nếu nói là có thì mười bảy năm trước sao lại thất lạc. Nếu nói là không, thì bây giờ cô phải trở về thế nào đây.

Bây giờ cô phải trở về như thế nào? Cô đã suy nghĩ vài lần cuối cùng cũng đưa ra được một kết luận.

Chắc có lẽ là, vì Lục Ly vậy.

Nghĩ như vậy, Khương Đường nghiêng đầu qua, lẳng lặng ngắm Lục Ly một hồi lâu.

Đẹp, đẹp trai quá.

Đẹp trai đến nỗi khiến cho người muốn làm ngay tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play