Mặc Tần Minh gật đầu, anh không nói câu nào mà chỉ tập trung lái xe. Định vào nhà rồi anh mới giải thích cho cô nghe. Xe đã đến cổng, Mặc Tần Minh cầm lấy túi đồ mới mua, xuống xe rồi mở cửa cho cô ra. Thấy người cô còn yếu, Mặc Tần Minh nhẹ nhàng dìu cô cô vào nhà.
Vào tới nơi, Dương Linh ngơ ngác nhìn xung quanh.
Ngôi nhà vẫn là thế, vẫn màu tường cũ, bố trí nội thất cũng như vậy, chỉ khác là sơn sửa như mới.
"Em nhớ lời hứa lúc tôi yêu cầu kết hôn chứ, đó chính là mua lại căn nhà này, việc xong đã lâu mà bận quá nên quên nói với em, tôi xin lỗi"
Dương Linh đưa ánh mắt như cảm ơn anh, nhưng cô không nói gì. Thấy cô im lặng anh tiếp.
"Tôi đã cố gắng hỏi chủ nhà cũ cách bày trí đồ đạc như trước ra sao, nên có gì không đúng em hãy nói với tôi, được không"
Dương Linh vẫn cứ thế nhìn anh, Mặc Tần Minh cảm thấy không ổn liền dịu dàng hỏi.
"Em ổn chứ"
Lúc này hai khoé mắt Dương Linh tràn đầy nước, mặt cô đỏ hoe như sắp khóc, một lúc sau cô mới biểu lộ hết cảm xúc. Dương Linh oà khóc lên như đứa nhỏ đang lạc mẹ.
"Cảm ơn giám đốc, hức hức, cảm ơn anh đã mua lại căn nhà này."
Mặc Tần Minh vỗ vai cô, anh tiến tới ôm cô vào lòng, một cái ôm dịu dàng như để an ủi cô.
"Không sao cả, ổn rồi"
Mặc Tần Minh ôm lấy Dương Linh cho đến khi cô nín khóc. Nhìn bờ vai hơi run của cô, anh đau lòng không thôi, anh lại ôm chặt cô nhiều hơn, bỗng tiếng nói của cô làm anh giật mình.
"Ưm, khó thở quá"
Mặc Tần Minh buông ra, thì ra cái ôm của anh làm cô khó chịu, miệng anh không ngừng xin lỗi.
"À, xin lỗi, em không sao chứ"
Dương Linh lau đi hai hàng nước còn đọng lại trên khoé mắt, cô lắc đầu tỏ ý không sao. Mặc Tần Minh thở phào nhẹ nhõm, anh đi tới lấy túi đồ trên ghế đưa ra một bộ quần áo trước mặt cô.
"Em đi tắm đi, đêm nay chúng ta sẽ ngủ ở đây"
Dương Linh nhận lấy bộ đồ, cô đưa mắt nhìn bên trong túi. Trong đó cũng có một bộ giống như vậy, từ màu sắc đến hoạ tiết trên đó. Mặc Tần Minh dường nhận ra được ánh mắt của cô, anh liền lên tiếng giải thích.
"Vừa rồi thấy em như vậy lên hơi hoảng, tôi phải chạy thật nhanh để mua đại hai bộ, em mau đi tắm đi không ốm"
Dương Linh gật đầu hiểu ý, cô nhanh chóng nhận lấy bộ đồ rồi đi vào nhà tắm. Mặc Tần Minh ngồi ngoài phòng khách chờ cô.
Đây là lần thứ hai anh đến đây, kể từ sau lần xem nhà để sửa sang. Ngôi nhà không to lắm. Có hai tầng và hai phòng ngủ, anh lặng lẽ nhìn ngắm xung quanh.
Chẳng mấy chốc Dương Linh đã xong. Mặc Tần Minh cũng nhanh chóng lấy đồ đi tắm. Dương Linh ngồi sẵn xuống bếp chờ anh. Cô nhìn ngắm lại căn nhà của mình, mọi thứ ở đấy làm cho Dương Linh nhớ lại quãng thời gian mà cô ở cùng ba mẹ mình. Được vui đùa thoả thích, được mẹ nấu cho những món ăn ngon, được cha mình cưng chiều.
Nhưng những khoảng thời gian ấy đã biến mất từ lâu lắm rồi, bây giờ chỉ còn lại những kỉ niệm. Dương Linh thầm cảm ơn anh vì đã giúp cô mua lại nó, cô lại khóc, gục mặt xuống bàn như để che đi nỗi buồn, cứ thế Dương Linh cứ sụt sịt cho đến khi Mặc Tần Minh gọi cô.
"Đang làm gì đấy, đi ngủ thôi"
Dương Linh liền trấn tĩnh lại bản thân, cô mỉm cười gật đầu rồi theo anh lên tầng..
"Phòng nào là của em" Mặc Tần Minh hỏi
Dương Linh chỉ vào căn phòng nhỏ ngay bên cạnh, anh gật đầu hài lòng.
"Vậy em ngủ ở đó, tôi qua bên kia ngủ nhé"
Dương Linh dạ nhỏ một tiếng như để cô nghe. Mỗi người đi một hướng, cô đóng cửa lại để tránh ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô.
Mặc Tần Minh vẫn chưa vào phòng, thấy cánh cửa bên kia đóng hẳn rồi anh mới an tâm.
Dương Linh lên giường với tâm trạng vui vẻ, lâu lắm rồi cô mới được ngủ ở nhà, đêm nay có vẻ cô được ngủ rất ngon. Còn Mặc Tần Minh, vì lạ nhà nên anh chằn trọc mãi.
Anh nghĩ đến hàng loạt tình huống, ngôi nhà này lâu rồi có người chưa ở, có khi nào có gián chuột bay ra thì anh biết làm sao. Rồi lỡ may có ma, từ nhỏ tới giờ anh rất sợ. Mặc Tần Minh kéo chăn lại cố nhắm mắt ngủ, anh bỗng nhớ tới.
Những vết sẹo trên lưng cô, nhìn thôi đã thấy sót rồi. Không biết từ đâu mà ra, anh rất muốn hỏi cô nhưng có lẽ làm vậy sẽ làm cô buồn hơn. Mặc Tần Minh từng nhớ tới lời nói của cô vào chuyến đi tuần trăng mật. Dương Linh từng nói rằng cô không thể nhớ những kí ức trước năm 15 tuổi. Có lẽ điều đó rất đau khổ nên bộ não của cô đã tự động xoá đi chăng.
Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu anh, cô gái này có nhiều bí mật vậy sao, càng lúc càng khiến anh tò mò. Không chịu được anh đành bước xuống giường, đứng trước cửa phòng cô. Sau một hồi đầu tranh, Mặc Tần Minh nhẹ nhàng mở cửa. Dương Linh đã ngủ rồi, cô ngủ rất ngon. Trông chẳng giống như cô mọi ngày, bộ dạng này như đang giải toả sau những ngày khó khăn ở bên cạnh anh vậy.
Mặc Tần Minh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Dương Linh, lấy bàn tay vuốt ve gò má của cô.
"Rốt cuộc em đã trải qua những gì chứ, trông em xinh đẹp thế này cơ mà"
Mặc Tần Minh cứ nằm bên cô như vậy, nhìn ngắm cô ngủ. Chẳng mấy chốc anh lại ngủ luôn khi nào không biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT