Dặn dò Dương Vỹ xong, anh vào phòng bệnh của Dương Linh xem tình trạng của cô. Đôi tay của Dương Linh lúc này đã băng bó kín vết thương, Mặc Tần Minh khẽ thì thầm nói:
"Xin lỗi cô, làm khó cô nhiều rồi"
Nói xong anh kéo nhẹ ghế bên cạnh giường Dương Linh, anh nhìn từng nơi được băng kín bởi gạc trắng, chỗ đó đã thấm nhiều máu rồi. Mặc Tần Minh ngửa đầu ra sau, từ từ nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp từ khi nào.
Tiếng còi cấp cứu ở bệnh viện réo lên liên hồi làm anh bừng tỉnh lại. Thì ra tiếng còi làm cho Mặc Tần Minh mơ về lúc anh còn trong bệnh viện sau khi thoát khỏi cơn hoả hoạn. Anh nhìn sang Dương Linh đang nằm trên giường bệnh và ngủ rất ngon, Mặc Tần Minh thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này có tiếng cô y tá bước vào.
"Tới giờ thay băng rồi"
Mặc Tần Minh gật đầu rồi tránh một bên cho cô y tá làm việc, lúc cô đang chuẩn đưa từng miếng băng ra khỏi tay Dương Linh thì có tiếng gọi lớn bên ngoài.
"Này, có ca cấp cứu mới đang thiếu người, nhanh lên"
Cô y tá hớt hải rồi nói với anh:
"Tôi có việc phải đi rồi, lát sau tôi quay lại nhé"
Mặc Tần Minh gật đầu, khi cô y tá đã đi khỏi phòng bệnh, anh khẽ thở dài.
Anh lấy cuộn băng gạc ra trên xe đẩy rồi từ từ thay cho cô. Mặc Tần Minh trước giờ đều thành thạo rất nhiều việc, kể cả việc này. Kể từ sau vụ hoả hoạn đó, anh được cha mình đưa đi học một lớp huấn luyện về sơ cứu.
Mặc Tần Minh chấm thuốc cho cô, Dương Linh dường như cảm nhận được đau đớn nhẹ nên khẽ nhíu mày, anh thấy vậy nên đã rất nhẹ nhàng với cô. Thay băng xong rồi, anh nhận được một gọi từ cha.
"Alo"
"Dương Linh sao rồi"
"Giờ cha còn hỏi sao, tại sao cha lại dắt cô ta đi theo làm gì chứ"
"Ta hỏi Dương Linh sao rồi" Mặc Thiên hỏi lớn bằng giọng điệu gắt gỏng lại khàn đặc.
Mặc Tần Minh bất lực đáp lại.
"Ổn rồi"
Mặc Thiên nghe anh nói vậy thì im lặng, một chốc ông lại ho lên từng hồi, Mặc Tần Minh bên kia đầu dây lo lắng hỏi
"Cha bị gì vậy, không sao chứ"
"Ta không sao"
Nói xong rồi tắt máy, Mặc Tần Minh cầm chiếc thoại đang kêu tút tút trên tay. Anh nhớ lúc trước Mặc Thiên từng nói. Nếu anh kết hôn thì sẽ để lại tài sản cho anh, dù sao bên cạnh anh đầy những người phụ nữ đeo bám, đặc biệt là Khả Ngân, những người đó thật khiến anh ngứa mắt. Anh lại thầm suy nghĩ nếu kết hôn với Dương Linh cũng chẳng sao, bởi vì cô cũng phải người có tâm cơ gì. Còn cha anh, vì căn bệnh phổi đang nặng dần, lấy cô về có lẽ sẽ vui hơn.
Trước giờ anh chưa hề có ý định với ai, cũng chẳng có ý muốn lập gia đình. Vì cuộc sống quá cứng nhắc đó nên anh chẳng có cảm xúc nào trừ công việc. Từ khi gặp Dương Linh, cô gái ấy lại khiến anh lại quan tâm suy nghĩ nhiều hơn. Dù nhiều lần làm khó cô nhưng lại rất cam chịu, lại làm rất tốt việc của mình.
Mặc Tần Minh khẽ mỉm cười, anh bước vào phòng bệnh thì thấy Dương Linh đã tỉnh, đôi mắt của cô đang từ từ mở ra. Anh bất ngờ chạy đến hỏi.
"Cô sao rồi"
"Không sao thưa giám đốc" Dương Linh đáp lại.
"Tôi khát nước"
Từ lúc đó cho đến bây giờ cô chưa uống ngụm nước nào nên cảm giác hơi khô nóng. Cô lắp bắp nói với anh
Mặc Tần Minh đưa nước cho cô rồi ngồi xuống, khi nhìn thấy Dương Linh đã uống xong anh mới nói.
"Xin lỗi đã gây rắc rối cho cô, từ đây đến lúc khỏi hẳn, cô không cần đến công ty, còn viện phí chúng tôi sẽ chi trả"
Dương Linh cúi đầu đáp: "Dạ"
Căn phòng trở nên im lặng, chỉ nghe tiếng đồng hồ kêu tick tack, bỗng cô y tá bước vào nói
"Xin lỗi, bây giờ tôi thay băng cho cô đây"
"Tôi đã thay rồi, cô đi nghỉ ngơi đi" Mặc Tần Minh nên tiếng
Cô y tá nhìn những cánh tay Dương Linh, đúng là người băng làm rất tốt, lúc này cô mới gật đầu rời đi.
"Cảm ơn giám đốc" Dương Linh cúi đầu nói.
"Không cần cảm ơn, là lỗi của tôi"
Dương Linh khẽ dạ một tiếng, hai người rơi vào im lặng, bỗng Mặc Tần Minh.
"Dương Linh, chúng ta kết hôn đi"
Cô đang cúi đầu rũ mắt xuống, tự nhiên nghe anh nói vậy cô có hơi bất ngờ, Dương Linh hơi trợn mắt lên nhìn anh.
"Giám đốc nói sao ạ"
"Tôi nói chúng ta kết hôn đi"
"Tại sao"
" Chẳng là gì cả, tôi cần cái công ty, với lại ông già nhà tôi cũng sắp đi rồi, tôi cần cô"
"Tại sao lại là tôi chứ"
"Đừng hỏi nhiều, việc của cô là đồng ý hay không thôi"
Dương Linh rơi vào im lặng, cô không biết tại sao Mặc Tần Minh lại nói như vậy. Anh thấy cô không nói gì lại thở dài.
"Tôi không thiếu tiền, cô muốn gì cũng được"
Cô quay sang nhìn anh, còn căn nhà cha mẹ nuôi cô để lại đã bị gán nợ mất rồi. Bởi trước khi ra đi, gia đình đã gánh khoản nở lớn, cô lúc đó còn nhỏ, chỉ được đến năm 18 tuổi thì dọn đi. Dương Linh vẫn luôn ước rằng, mình phải kiếm được nhiều tiền để mua lại căn nhà đó, giờ thì có vẻ được rồi. Nhưng suy nghĩ lại, từ khi gặp anh, cô gặp đầy những rắc rối, đặc biệt là trong tình trạng như này. Còn ngôi nhà, cô lại muốn nó hơn. Cô lắp bắp nói:
"Vậy anh có thể giúp tôi chuyện này được không"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT