Sáng sớm chưa tới sáu giờ, sắc trời còn chưa kịp sáng hẳn, đằng xa chân trời vẫn nhuộm màu xám đen. Bên cạnh bãi xe đạp trong đại viện có một bóng người, tư thế đứng của người nọ lười nhác uốn éo như không xương.
Triều Dương nghiêng người dựa vào lan can ngáp một cái, đuôi mắt chảy ra một giọt nước mắt.
Bác Lý vừa làm xong ca đêm, bấy giờ bác với đồng nghiệp đang rời khỏi phòng bảo vệ sau khi bàn giao, thấy bộ dạng của Triều Dương, bác hiếm lạ hỏi: "Bây giờ cháu bắt xe bus vẫn còn kịp, cần gì phải bắt Tiểu Thần nhà người ta khổ sở chở đi?"
Triều Dương không nói gì, trong lòng tự cãi lại rằng mình mới là người khổ cực!
Thời gian đi học của Liêu Tinh Thần thực sự hơi biến thái, rõ ràng tận bảy rưỡi mới bắt đầu tiết một thế mà vị cán bộ kỳ cựu này sáu giờ đã đạp xe đi học, làm Triều Dương muốn ăn bám cũng phải dậy sớm theo.
Khác hẳn với việc ngồi xe bus, nếu đi bus thì vừa nhẹ nhàng hơn lại chẳng phải vội vàng, có khi còn đánh một giấc thoải mái ở trên xe luôn.
Nhưng Triều Dương vẫn cắn răng lựa chọn đi ké xe, bởi vì xe bus không có học sinh giỏi!
Sau khi Từ Lỗi đề xuất nên mượn vở Liêu Tinh Thần, trong lòng cậu vẫn luôn nhớ mong chuyện này, kỳ nghỉ của Thế Ninh ít, chủ nhật cũng phải lên lớp, chỉ được nghỉ nửa ngày nên căn bản cậu không có thời gian thừa để đăng ký lớp luyện thi bên ngoài.
Mà chỉ dựa vào mỗi tự học thì quá khó, nếu như có thể mượn được vở của học sinh đứng đầu khối thì có lẽ sẽ có hiệu quả hơn.
Đương nhiên, nếu như nhất khối có thể giúp cậu ôn bài thì lại càng tốt hơn nữa cơ!
Có điều Triều Dương cũng chỉ dám tưởng tượng trong đầu, dù sao cậu với Liêu Tinh Thần cũng không thân không quen suốt mười mấy năm, lại thêm mười mấy năm đơn phương của cậu nữa [*]. Quan hệ không tốt tới mức có thể nhờ người ta phụ đạo trực tiếp cho mình.
[*]. Ý Triều Dương ở đây là tính cả kiếp trước cũng quen biết Liêu Tinh Thần.
Trước đây mỗi khi hai người chạm mặt nhau ở cầu thang đều hận không thể coi nhau như không khí, chưa từng cho nhau ánh nhìn tốt đẹp, lúc này mới ở chung mấy ngày mà đòi mượn vở ghi bài đã là xấu hổ lắm rồi.
Hơn nữa với tính cách của Liêu Tinh Thần thì Triều Dương hoài nghi nếu có mở lời mượn đối phương cũng sẽ khinh bỉ bỏ lại một câu: "Cho cậu mượn cậu xem cũng không hiểu."
Hay là trước tiên cứ tạo dựng tình anh em hữu nghị sâu sắc đã nhỉ?
Triều Dương liên tiếp mấy ngày không ngủ, dưới mắt đã có quầng thâm to đùng, cậu nheo mắt nói: "Hề hề, cháu chỉ muốn làm bạn tốt với Tiểu Thần thôi mà."
Bác Lý tự nhủ, phí lời, không phải hai đứa đã là bạn tốt rồi sao, nhưng bác vẫn cứ hỏi dò: "Cháu muốn làm gì? Không phải là định dạy hư thằng nhỏ đấy chứ?"
"Cháu nào dám." Triều Dương bội phục, nở nụ cười cực kỳ không đứng đắn: "Ây dà, bác cứ coi như là quan hệ của cháu với cậu ấy sắp cao lên một bậc đi."
Đi về phía trước thêm mấy chục mét là bãi đỗ xe đạp, Liêu Tinh Thần đứng gần đó dừng bước, mọi người trong đại viện hầu hết đang say giấc nồng, mấy câu của Triều Dương cực kỳ rõ ràng chui vào trong tai hắn.
Cái gì gọi là quan hệ với hắn thêm một bậc cơ?
Thêm là thêm đến bậc nào?
Triều Dương buồn ngủ tới độ không chịu được nữa thì Liêu Tinh Thần mới dắt xe ra, cậu nhanh chóng ngồi lên ghế sau của đối phương, chôn mặt vào lưng hắn ngủ khò khò, vì tránh trường hợp té xe, tay cũng cực kỳ tự nhiên ôm lấy eo Liêu Tinh Thần.
Nhiệt độ cơ thể của thiếu niên tiếp xúc gần kề với làn da chỉ cách nhau hai tầng vải vóc, Liêu Tinh Thần khẽ run hóp cơ bụng lại, vô thức đạp xe chậm lại ổn định vững vàng hơn, vì thế mà thời gian đến Thế Ninh cũng bị chậm đi mười phút so với ngày thường.
Liêu Tinh Thần gọi cậu, thử thăm dò: "Không thì mai cậu bắt bus tới trường đi?"
Triều Dương lập tức tỉnh ngủ, khuôn mặt thể hiện rõ sự hoảng loạn: "Vì sao? Tớ thích đi với cậu hơn."
Ngồi xe bus sao có thể tăng tình hữu nghị anh em được? Không tăng tình anh em thì sao có thể mở miệng đòi mượn vở?!
Liêu Tinh Thần chú ý tới vẻ mặt hoang mang của Triều Dương thì hơi nhíu mày, xe của hắn thì có gì tốt, sao có thể thoải mái bằng xe bus chứ?
Đã thế ngày nào cũng dậy sớm ra bãi đậu xe chờ....
Liêu Tinh Thần lại nhớ đến câu nói nghe được lúc sáng sớm, trong lòng hơi rung động, hắn cụp mi mắt nói: "Không có gì, tôi chỉ thuận miệng nói thôi."
Triều Dương sững người tại chỗ:???
Tính cách Triều Dương khá tốt, kết bạn cũng thoải mái, bạn bè loại gì cũng đầy đủ, chỉ có đối với Liêu Tinh Thần là cậu hơi rén, không biết nên mở miệng sao.
Tính tình lão cán bộ này khá lạnh lùng, trong mắt chỉ có học với hành, Triều Dương phải kiếm cớ đi nhờ xe để kiếm đề tài nói chuyện chung nhưng cũng bất lực.
Mắt thấy thuyền nhỏ chở tình hữu nghị giương buồm trong vô vọng, Triều Dương quyết định phải gia tăng cường độ.
"Ông chủ, cho hai phần xôi."
Cậu không lên thẳng lớp mà vòng qua cửa sau mua bữa sáng, nhờ có trí nhớ của kiếp trước mà cậu dễ dàng tìm ra quầy hàng rong.
Là khách quen của sạp, ông chủ dựa theo yêu cầu trước đó của cậu mà bán: "Hai cái lạp xưởng, không ăn đậu xanh đúng không, đợi chút."
Lạp xưởng nhà lão Dã là hàng cung cấp có hạn, trước quầy có dán giấy quy định mỗi phần xôi chỉ có thể gọi kèm một cái lạp xưởng, trước kia Tô Tần thích ăn nên Triều Dương toàn lấy phần của mình qua.
Thao tác của ông chủ quá nhanh, Triều Dương còn chưa nói rõ thì đã thấy người nọ đưa cho hai túi xôi, một túi có hai cái lạp xưởng, một túi.... thì không có gì.
Ông chủ hỏi khách xếp hàng phía sau: "Bạn nhỏ phía sau ăn gì?"
Triều Dương không thể làm gì khác đành trả tiền rồi mang xôi về lớp.
Lạp xưởng được gói kỹ bên trong gói xôi, nếu giờ cậu muốn lấy một cái ra thì xôi sẽ bị bới tung lên, không còn đẹp nữa. Triều Dương lại không muốn ăn phần bị bới tung nên đành để nguyên trạng.
Bấy giờ đã là bảy giờ mười sáng, lớp bảy vẫn còn trống trơn, chỉ có mấy người tới sớm thấy Triều Dương ngó ngang ngó dọc cửa sau, một học sinh hiểu rõ cười nói: "Tới đưa bữa sáng cho Tô Tần hả?"
Triều Dương theo bản năng liếc qua chỗ của Tô Tần, trên bàn có mấy hình vẽ bậy nguệch ngoạc, bên dưới hình vẽ nguệch ngoạc đó ẩn giấu câu nói【Tớ thích cậu】 thầm kín, mặt bên bàn có vài vết nứt, để lộ ra lớp rỉ sét loang lổ bên trong.
Sau lưng ghế tựa có một mảnh giấy tình yêu màu đỏ là do Triều Dương trộm dán lên trước đó, bởi vì cậu đọc từ một quyển sách, trong đó nói rằng nếu làm vậy thì có thể khiến đối phương tiếp nhận tình cảm của mình.
Triều Dương cười khổ trong lòng, những thứ đó đã từng là thứ mà cậu thành tâm cẩn thận làm để dành cho người nọ, cuối cùng lại bị người ta coi như đồ bỏ đi, tùy ý vứt bỏ trên mặt đất.
Ngu ngốc như vậy đó.
Triều Dương tự mắng mình trong quá khứ.
Sáng sớm nào hội học sinh cũng có nhiệm vụ đi kiểm tra từ cổng trường tới tòa nhà thực nghiệm rồi lại trở về khu nhà dạy học chính, đi hết một vòng cũng ngốn mất nửa tiếng.
Liêu Tinh Thần là hội trưởng hội học sinh, mỗi lần sau khi kiểm tra xong hắn phải ở lại họp, hắn lên lớp cất cặp xong đã phải rời đi, lúc này trên mặt bàn hắn trống không, đã thế còn sạch sẽ không có một hạt bụi, nắng sớm mờ mờ ảo ảo chiếu vào còn có thể phản quang.
Cách một lối nhỏ là vị trí của Tô Tần, hai cái bàn khác nhau một trời một vực.
Triều Dương điều chỉnh lại tâm tình rồi đi tới đặt lên bàn một túi xôi, hai cái lạp xưởng bên trong khiến nó trở nên to tướng, vì tránh hiểu lầm nên cậu còn đè một lời nhắn phía dưới.
"Oa, thơm thế, hôm nay ai mua được xôi của lão Dã vậy?"
Lâm Tử mới bước vào lớp đã lầm bầm, "Bán cho tớ nửa cái lạp xưởng đi, tớ trả hai tệ!"
"Cậu chờ lớp trưởng về lớp rồi hỏi cậu ấy đi," đáp lời chính là bạn học sinh buổi sáng thấy Triều Dương, cậu ta như vừa thấy được hiện trường drama, vô cùng thần bí nói: "Có hai cái đấy."
Hai cái lạp xưởng? Sao nghe quen thế nhỉ?
Vị trí của Tô Tần với Liêu Tinh Thần cách nhau không tới nửa mét, Lâm Tử muốn bơ đi cũng khó: "Lớp trưởng cũng ăn của nhà lão Dã hả?"
Lớp 7 có ba mươi mấy người, mỗi người ít nhiều đều ăn vặt trong lớp, hết trà sữa bánh quy rồi tới khoai lát, có lần lão Cao còn dám bê bát bún ốc vào trong tiết tự học buổi tối, lén lút trốn phía sau chồng sách để ăn, cuối cùng bị cả lớp kháng nghị đuổi ra đứng trước cửa phòng vệ sinh tự xử lý nốt.
Chỉ có Liêu Tinh Thần là thần tiên không dính khói bụi trần gian, thứ được tính là đồ ăn duy nhất có thể tồn tại trên bàn hắn chính là bình nước giữ nhiệt.
Thứ đó với cả xôi gạo nếp của lão Dã không cùng một thế giới hiểu không!
Bạn học sinh kia có lẽ cũng có cùng thắc mắc như Lâm Tử, vì thế lúc mà Triều Dương đặt túi xôi xuống bàn của Liêu Tinh Thần, cậu ta còn cố ý nhắc nhở một câu là lớp 7 tuần này không đổi tổ —— hơn nữa đó là vị trí cố định của lớp trưởng.
Ai ngờ Triều Dương xua xua tay nói: "Tớ cố tình mua cho cậu ấy mà."
Liêu Tinh Thần kiểm tra xong tòa nhà thực nghiệm cuối cùng rồi qua sân bóng rổ lòng vòng nửa ngày, xem đồng hồ thấy thời gian gần sát mới về lớp học.
Đám học sinh hư lớp 7 thích ăn vặt trong lớp, sáng sớm đã làm lớp nhuốm đủ mùi hương của khói dầu. Liêu Tinh Thần có bệnh thích sạch sẽ, hắn không chịu nổi cái mùi hương hỗn tạp đó, hôm nào cũng lượn lờ chán chê ở bên ngoài rồi mới về lớp.
Nhà Lão Dã chỉ là gian hàng buôn bán nhỏ, giấy bọc xôi cũng chỉ là túi đựng thực phẩm bình thường, dầu mỡ rất dễ dàng chảy xuyên lớp giấy mỏng.
Liêu Tinh Thần về lớp thấy cảnh này, khuôn mặt tuấn tú lập tức lạnh băng, hắn dùng đầu ngón trỏ để xách lên cái túi lên, vẻ mặt tràn đầy sự ghét bỏ, vừa định quẳng vào thùng rác thì thấy tờ giấy đáng ngờ dính toàn dầu trên mặt bàn.
——【Cảm ơn đã cho tớ đi nhờ xe.】
Đột nhiên hắn lại không thể ném đi nữa, là của Triều Dương đưa.
Chỉ cách có đúng một lối đi, Tô Tần chân gác lên ghế bàn học, tay phía sau chống lên ghế, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Chuyện Triều Dương đưa bữa sáng cho Liêu Tinh Thần gã đã nghe Lâm Tử kể, hai cái lạp xưởng lại còn không thêm đậu xanh, đây vốn là khẩu vị của gã, Triều Dương rõ ràng đang làm chuyện này cho gã xem!
Tốt lắm, lạt mềm buộc chặt không có hiệu quả thì đổi qua phép khích tướng nhỉ?
Trong mắt Liêu Tinh Thần lúc này chỉ có túi xôi, căn bản chẳng thèm để tâm đến ánh mắt người ngồi cạnh.
Hắn cầm túi quà đáp lễ này rồi đi về phía lớp 1 tìm Triều Dương: "Tôi không ăn cái này, cậu cầm đi."
Xôi gạo nếp không có lạp xưởng cực kỳ nhạt nhẽo, Triều Dương mới ăn một nửa đã chán chẳng buồn ăn thêm, cái bụng của cậu còn đang đói kinh khủng. Cậu lại không muốn khách khí với Liêu Tinh Thần nữa, sau khi nhận lại gói xôi lập tức cắn một miếng, đôi môi xinh đẹp bị nhuộm đầy dầu mỡ.
Liêu Tinh Thần nhịn xuống kích động muốn lấy giấy lau miệng hộ người kia, quay đầu nhìn về phía Đại lộ danh vọng bên dưới, nói: "Sau này đừng đưa cho tôi nữa."
Từ sữa bò cho tới nửa quả táo xong hôm nay thì là xôi gạo nếp, Liêu Tinh Thần cảm thấy nếu mình mà còn dung túng nữa thì mấy hôm sau Triều Dương sẽ dám bê cả bún ốc lên bàn mình!
Liêu Tinh Thần nhớ trước đây Triều Dương cũng từng đưa đồ ăn sáng cho người khác như thế này, hô hấp trở nên buồn phiền, hắn nhíu mày hỏi: "Tại sao nhất định phải đưa tôi thứ gì đó?"
Triều Dương chớp chớp mắt, cảm thấy đây chính là cơ hội góp một viên gạch cho thuyền nhỏ hữu nghị của bọn họ, cậu chủ động lấy lòng: "Bởi vì tớ muốn đối xử tốt với cậu á."
Liêu Tinh Thần lùi về phía sau một bước, Triều Dương thừa cơ xông lên, tiến thêm một bước, âm thanh dịu dàng bắt đầu dao động:
"Trước kia là tớ không đủ tốt với cậu, khoảng thời gian này tiếp xúc tớ mới nhận ra cậu là người rất tốt."
"Tốt xấu gì cũng là hàng xóm nhiều năm như vậy, làm người xa lạ với nhau không mấy vui vẻ gì, hay là từ giờ chúng ta vui vẻ chung sống ha?"
"Sau này nếu cậu gặp khó khăn thì tớ nhất định sẽ không đứng nhìn!"
Triều Dương khịt khịt mũi, nói ra câu nói quan trọng nhất: "Tớ gặp khó khăn, cậu cũng giúp đỡ tớ nữa nhé!"
"....... Được."
Đối mặt với ánh mắt lấy lòng của đối phương, Liêu Tinh Thần cảm thấy trái tim mình thắt lại một cái.
[11/09/2022]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT