Cố Minh Thành chỉ biết ôm chặt lấy người anh em, người bạn thân từ nhỏ đến lớn của mình mà an ủi,…
Vài ngày sau đó, Phong Vũ Thần đúng như dự định bay sang nước ngoài để làm phẫu thuật thay tim cho Phong Vũ Hiên…
Tất cả mọi người đều rất lo lắng cho cả hai người, ngăn cản rất nhiều nhưng Phong Vũ Thần vẫn một mực muốn cứu anh trai…
Sau khi kiểm tra lại một lượt không vấn đề gì, cả hai được đưa vào phòng phẫu thuật, bác sĩ chủ trì cuộc phẫu thuật hôm nay là một người khác không phải cô Phong…
Vì một lúc phải chứng kiến cảnh hai đứa cháu thân yêu của mình một mất một còn làm sao cô Phong có thể tiếp tục được…
Nhận được sự ủy thác của cô Phong, vị bác sĩ hôm nay cũng được xem là một bác sĩ giỏi, bề dày kinh nghiệm trong nghề đảm nhận…
Phong Vũ Thần được bác sĩ tiêm cho một mũi thuốc an thần, trước khi chìm vào giấc ngủ, mọi thứ trước mắt anh đều là hình bóng của Kiều Mẫn Hi, đang nở nụ cười xinh đẹp nhìn anh…
Phong Vũ Thần mãi mãi nhìn ngắm nó, muốn đưa tay chạm vào nhưng không thể, mĩm cười một cái trước mắt dần trở nên mờ ảo, rồi chìm vào giấc ngủ sâu…
Cuộc phẫu thuật trải qua hơn năm tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đã dừng lại, mọi thứ thành công hơn cả mong đợi…
Phong Vũ Hiên ngay sau đó được đưa đến phòng hồi sức chăm sóc đặc biệt…
________________________________
Nữa năm sau…
Bên trong căn phòng tối om, chỉ còn lại mùi rượu nồng nặc hòa cùng làn khói thuốc, một người đàn ông lạnh lùng cao ngạo ngày nào…
Giờ đây lại xác xơ, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, Phong Vũ Thần vừa tỉnh lại sau ca phẫu thuật đã lập tức quay về tìm Kiều Mẫn Hi ngay…
Tìm kiếm khắp tất cả mọi nơi, nhưng lại chẳng có chút tin tức nào cả, ngay cả Cố Minh Thành dùng thân phận ông trùm giới hắc đạo của mình, cho đàn em lật tung khắp các nơi nhưng cũng không có chút tin tức gì…
Đến nhà ba Kiều để tìm cô, nhưng Kiều Mẫn Hi lại không ở đó, ngay cả ba Kiều cũng không biết hiện giờ cô đang ở đâu…
Ông Kiều Chính Minh không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết Kiều Mẫn Hi để lại tin nhắn cho Kiều Mẫn bảo cô có việc phải rời đi…
Bảo Kiều Thiên thay mình quản lý công ty EM, sau đó thì không còn liên lạc được nữa, ba Kiều và Kiều Thiên vô cùng lo lắng tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không biết Kiều Mẫn Hi đã đi đâu…
Cả nhà họ Phong sau khi biết chuyện Kiều Mẫn Hi bỏ đi cũng rất đau lòng, quy động rất nhiều người tìm kiếm nhưng vẫn không có chút tin tức gì…
Ba Kiều mặc dù lúc đầu cũng rất tức giận khi biết vì Phong Vũ Thần làm con gái ông đau lòng mới bỏ đi…
Nhưng sau khi nghe ba Phong kể lại tất cả mọi chuyện thì ông mới hiểu ra, tuy Phong Vũ Thần đáng trách nhưng anh rất cũng đáng thương…
Kiều Thiên mặc dù rất lo lắng cho chị gái nhưng cũng không trách cứ gì Phong Vũ Thần, có lẽ Phong Vũ Thần cũng không sống tốt gì hơn so với Kiều Mẫn Hi…
“Anh Vũ Thần em biết anh có nỗi khổ riêng mới làm vậy, nhưng anh có nghĩ như vậy là rất ích kỷ với chị tiểu Hi hay không…”
“Em biết đây là chuyện riêng của hai người em không tiện xen vào, nhưng lần này anh sai thật rồi…”
Phong Vũ Thần sau khi rời khỏi nhà ba Kiều thì quay về nhà nhốt mình trong phòng, không muốn gặp ai cả, cả ngày làm bạn với rượu và khói thuốc trắng…
Mặc kệ lời khuyên của mọi người, anh vẫn cứ nhốt mình như vậy trong phòng, chẳng chịu ăn uống gì cả…
Bỏ hết mọi việc ở tập đoàn Phong Thị cho Phong Vũ Hiên và ba Phong điều hành, ba mẹ Phong có khuyên thế nào cũng không được…
“Vũ Thần à, con đừng như vậy nữa có được không…”
“Ba mẹ về đi, cứ mặc kệ con đi, con đáng bị như vậy…”
Vừa nói vừa nâng chai rượu trên tay uống một hơi thật dài, mặc kệ mẹ Phong có ra tay ngăn cản…
“Vũ Thần việc cần làm bây giờ là tìm Mẫn Hi, con cứ như vậy làm sao tìm thấy con dâu đây hả…”
Ba Phong cũng rất lo lắng mà lên tiếng…
“Con phải tìm cô ấy ở đâu đây ba, con đã tìm khắp mọi nơi, sắp lật tung cả nước rồi nhưng chẳng thấy chút tin tức nào của cô ấy cả…”
“Tiểu Hi rời xa con thật rồi, một khi cô ấy đã muốn tránh con tìm thế nào đây…”
Phong Vũ Thần nước mắt ngập tràn trên khuôn mặt, đau lòng tự trách bản thân mà nói…
Cầm chai rượu trên tay liên tục uống hết ngụm này đến ngụm khác, mẹ Phong không thể chịu được nữa đứng dậy giật lại chai rượu trên tay Phong Vũ Thần…
“Vũ Thần con thôi đi…”
Phong Vũ Thần ngay lập tức đứng dậy bước đến chỗ mẹ mình muốn giành lại chai rượu, nhưng chưa đi được mấy bước đã lập tức ngã xuống sàn nhà…
“Mẹ trả lại…cho con…”
Ba mẹ Phong hốt hoảng chạy lại ôm lấy Phong Vũ Thần ngay, nhìn vẻ mặt nhợt nhạt xanh xao mà lo lắng…
“Vũ Thần con sao vậy, mau tỉnh lại đi Vũ Thần, mau trả lời mẹ đi…”
Nhưng đáp lại lời mẹ Phong chỉ là khuôn mặt bất động của Phong Vũ Thần, ba Phong nhìn thấy cảm thấy có điều bất thường nhanh chóng lên tiếng…
“Không được chúng ta mau đưa Vũ Thần đến bệnh viện ngay…”
Ba mẹ Phong vừa đưa Phong Vũ Thần vào phòng cấp cứu, cô Phong cũng nhanh chóng chạy vào trong, Phong Vũ Hiên và Cố Minh Thành cũng ngay lập tức có mặt…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT