Khi anh bước ra quầy thanh toán lại thấy cái đuôi của mình ở đằng sau ôm thêm cả mấy gói bim bim và khoai tay chiên ở trong lòng, thì ra là đồ mặn không thích chỉ thích đồ ngọt.
Cho dù là như vậy nhưng anh vẫn phải mua cho cô cả mấy gói nữa, anh tính chẳng bao giờ sai cả vậy là hôm nay đã cháy cả túi luôn rồi.
"Hừ, miễn cưỡng mua cho đó!"
"Tao biết mà, Tô thiếu gia là tuyệt nhất đó!"
Cô vui vẻ ôm chặt đồ ăn vặt trong lòng vẫn là không để anh cầm hộ, trên đường từ siêu thị về nhà Nhã Kỳ cứ ríu rít không yên.
Nhìn thấy nụ cười vui vẻ của cô như vậy mà anh cũng thấy vui lây theo, con thỏ trắng anh nuôi ngày nào mà cũng vui vẻ béo ú như vậy thì anh cũng được hời quá rồi. Nếu là thế thì anh có cháy túi mấy lần cũng không có bị lỗ.
Về tới nhà, Nhã Kỳ vui vẻ chạy tót vào trong tủ lạnh nhà anh rồi lục lọi mất đồ ăn vặt rất tự nhiên như nhà mình. Tìm kiếm một hồi cô cuối cùng cũng tìm được thanh sô cô la ngọt ngào để lót dạ.
Trạch Dương đi theo sau cầm theo mấy đồ ăn mới mua ở siêu thị để trong tủ lạnh ăn dần, cô nhảy nhót xung quanh nhà lấy chiếc điều khiển ở ghế sa lông sau đó bật vài bài hát sôi động của mấy ca sĩ Hàn Quốc.
Với những chuyện như này anh đã quá quen rồi nên không để ý gì tới nhiều cứ để cho cô tự ngồi chơi nhảy nhót như vậy còn anh đi làm bữa trưa.
Ba mẹ anh ly hôn anh ở cùng với mẹ vì bà ấy cũng bận khá nhiều công việc ở công ty nên anh cũng đã sống tự lập ngay từ nhỏ, mỗi lúc thấy cô đơn hay buồn bực lại có một con thỏ non đến bày trò cho anh vui.
Anh cứ sống như vậy suốt mười bảy năm trời và không hề thấy cô đơn một khắc nào vì biết cô sẽ mãi luôn bên cạnh anh.
Bởi vì, ba mẹ của cô cũng đi làm suốt ngày ở công ty nên ngày ngày cô đều sang nhà anh chơi có khi còn ăn uống ngủ nghỉ luôn ở nhà anh, đối với cô có khi nhà của anh cũng chẳng khác gì cái khách sạn free không mất tiền ăn nghỉ đã thế lại còn được phục vụ tận tình.
Trạch Dương đang nấu đồ ăn trong bếp đột nhiên nhớ ra một chuyện, anh hỏi:
"Trưa nay, mày muốn ăn gì?"
"Gì cũng được tao dễ nuôi mà!"
"Lẩu?"
"Cay lắm!"
"Thịt nướng?"
"Dầu mỡ quá!"
Cô rốt cuộc là dễ nuôi chỗ nào thế chứ?
Anh nói món nào cô cũng lắc đầu từ chối không ưng ý, biết vậy anh đã nấu theo sở thích của mình luôn rồi, bỗng nhiên đôi mắt Nhã Kỳ sáng bừng lên cô vui vẻ chạy lại chỗ anh.
"Chúng ta ăn món mà tao thích nha!"
"Món gì?"
"Cơm cuộn kiểu Hàn đó!"
Vậy là anh phải hầu hạ con heo này của mình rồi đâu còn có thể trốn được nữa, dù anh rất ghét bầy bừa cầu kì nhưng vì cô thích nên anh mới làm cho chứ là người khác thì anh đã cho nhịn đói lâu rồi.
Nhã Kỳ thấy đôi bàn tay khóe léo của anh cắt từng miếng thức ăn nhỏ và cuộn lại với cơm nóng rất đẹp mắt, nếu là người nào đó mai sau có thể được làm vợ của anh thì chắc sẽ sung sướng lắm.
Vì một người vừa đẹp trai, thông minh giỏi giang lại có đôi bàn tay khéo léo nấu ăn ngon như anh thì tới người lạ qua đường đi lướt qua cũng phải đổ gục thôi chứ chẳng nói gì mấy bạn fan cuồng của anh ở trên trường.
Đồ ăn đã xong Nhã Kỳ vui vẻ mang từng đĩa thức ăn ra bàn để chuẩn bị cùng ăn trưa với cậu bạn thanh mai trúc mã của mình.
Cô cúi xuống ngửi từng đĩa một những nùi thức ăn thơm ngon vừa đẹp mắt lại còn rất thơm khiến cô không thể kìm được nước miếng của mình.
Trạch Dương lại gần cốc nhẹ vào đầu cô một cái, anh nói:
"Muốn ăn thì mau ngồi xuống ăn đi! Ở đây chỉ có mỗi tao với mày thôi nên không cần sợ người khác nói này nọ đâu!"
Nghe anh nói ngư vậy, cô liền lấy một miếng cơm cuộn trong đĩa sau đó bỏ vào miệng. Quả thật, tay nghề của anh càng ngày càng tiến bộ rồi, Nhã Kỳ buông một lời khen ngợi:
"Mày lúc nào cũng làm đồ ăn ngon thật đấy, mai sau ai mà được làm vợ mày chắc chắn người đó phải tu nghiệp bảy đời luôn đó!"
"Ăn nói gì nghe kì cục thế, khen cũng không biết khen..."
Nhã Kỳ cười ngây ngốc sau đó niếm thử hết từng món đồ ăn của anh làm cuối cùng cái bụng của cô đã no căng ra, ăn no rồi cô lại lên chiếc ghế sa lông xem ti vi để lại đống bát đĩa cho anh rửa.
Một con lười như cô cuối cùng cũng chỉ có vậy, cô bỗng nhiên có thấy chút gì đó trong lòng đã ăn ở ngà người ta chờ người ta nấu cho rồi lại còn bắt người ta rửa bát như vậy đúng là vô ý vô tứ quá.
Nhã Kỳ bật dậy tiến tới chỗ của anh và ngỏ ý sẽ giúp anh dọn nhà, với Trạch Dương thì cũng chẳng có vấn đề gì nhưng anh phải dặn dò cô cẩn thận một điều đó là.
"Nhớ là đừng có bước nửa bước vào phòng tao đấy!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT