Hôm nay là ngày cuối cùng Triệu Thanh Tuyết ở đây cũng là tròn một tháng tuổi của Triệu Vĩnh Thiên, buổi lễ diễn ra rất tốt đẹp. Không sang trọng, không cầu kì, chỉ có những thành viên trong gia đình tham dự.
Từ ngày đó, Hàn Gia không hề đến, không phải vì họ không muốn đến mà là họ không dám đến, không dám đối diện với cô. Chọn cách tránh né dù trong lòng rất nhớ.
Triệu Thanh Tuyết nhờ em gái bế con, còn cô thì thu dọn đồ đạc, chiều nay cô sẽ có chuyến bay về Hà Nội. Hợp đồng với căn hộ chung cư ở Vinhomes Smart City đã thoả thuận xong, cô chọn ở tạm một thời gian ngắn rồi sau đó mới tính định cư lâu dài ở đây.
Càng nghĩ Triệu Thanh Tuyết càng thấy chạnh lòng, cô cũng không muốn đi nhưng cái tình cảnh hiện tại, cô bắt buộc phải đi. Nơi này cô sinh ra và lớn lên, cô không nỡ nhưng môi trường sống ở thủ đô Hà Nội cũng rất tốt. Cô có con trai, cô muốn cho nó cuộc sống tốt nhất. Không áp lực, không gò bó, thoải mái nhất có thể.
Cô chọn Vinhomes Smart City vì nơi này nằm ngay trung tâm thành phố, vị trí thuận tiện và xung quanh đầy đủ tiện nghi, an ninh cũng rất chặt chẽ. Triệu Thanh Tuyết cũng yên tâm phần nào.
Triệu Thanh Tâm không cầm được sự buồn bã, cô thật sự không muốn chị mình đi, lại còn là đất nước khác. Dù sát đường biên giới nhưng cô vẫn lo, chị cô lại một mình nữa.
- “ Chị à, hay là không đi nữa, ở lại Bắc Kinh đi chị. Chị chưa từng đến Hà Nội mà, sao có thể ở đó, với lại là chị đâu có quen biết ai. ”
Nhìn con trai ngủ ngon trong vòng tay của Triệu Thanh Tâm, Triệu Thanh Tuyết lại nói.
- “ Chị nhất định phải đi, Hà Nội có gì không ổn đâu em. Chị có người nhà ở đó nên em cứ yên tâm, không việc gì phải lo cả. Với lại chị đã suy nghĩ rất kĩ thì mới quyết định như vậy. ”
- “ Chị làm vậy là để tránh anh Phong sao? ”
Nghe câu hỏi của em gái, Triệu Thanh Tuyết im lặng một hồi lâu, cô không lên tiếng. Phải, cô đi là để tránh mặt anh, nếu anh đã quên thì cứ để anh quên đi. Lời anh nói khi cô ở bệnh viện, hãy xem như đó chỉ là lời nói đùa.
- “ Tránh được thì cứ tránh, việc gì phải đối diện nhau khi không nhớ ra nhau. Đừng hi vọng gì nữa, càng hi vọng thì lại càng thất vọng mà thôi. ”
- “ Em hiểu những gì chị đã trải qua nhưng nếu anh ấy nhớ lại… ”
- “ Nhớ lại cũng được mà không nhớ lại thì cũng chẳng sao, chị không quan tâm. Chị đã sớm thôi hy vọng rồi, em đừng nhắc lại nữa. ”
Nghe chị nói thế, Triệu Thanh Tâm đành im lặng, cô tiếc thay cho anh chị. Một tình yêu đẹp nhưng cuối cùng vẫn là chia ly.
- “ Sau này em yêu ai thì chọn cho thật kĩ, nếu hy vọng quá nhiều mà chỉ nhận lại thất vọng thì không nên hy vọng nữa. Buông bỏ và chấp nhận sự thật, dù trong lòng không muốn thì vẫn phải chấp nhận. ”
- “ Em hiểu rồi… ”
Triệu Thanh Tâm gật đầu, cô cũng trải qua một mối tình đổ vỡ. Chân lý rút ra là không nên quá chấp niệm, quá tin tưởng và thứ nhận lại chính là sự thất vọng.
Triệu Thanh Tuyết một khi đưa ra quyết định, cô luôn suy nghĩ rất kĩ. Anh quên cô, muốn cô gái khác làm vợ mình, cô đã thành toàn cho anh, dù sao hai người cũng đã ly hôn từ trước.
Có những lúc cô suy nghĩ bản thân mình làm như vậy là đúng hay sai, có phải là quyết định đúng đắn không? Chiếc nhẫn này vốn dĩ không thể giữ nữa, Triệu Thanh Tuyết tháo nó ra, cho vào ngăn kéo tủ, cô không còn tư cách đeo nó nữa. Những gì buông bỏ thì cũng đã buông, không còn vương vấn gì với những chuyện cũ.
Cô sẽ bắt đầu cuộc sống mới, tốt hơn, hạnh phúc hơn và quan trọng hơn cả, chỉ có mẹ con cô. Không đau khổ, không nước mắt. An nhiên sống cả một đời, vì con trai mà sống. Triệu Vĩnh Thiên là tất cả của cô, Triệu Thanh Tuyết có thể mất tất cả nhưng con trai là điều quý giá nhất. Sinh con rồi mới biết, con cái quan trọng đến nhường nào.
Triệu Thanh Tuyết sắp rời khỏi Bắc Kinh, Hàn Dương Phong thì vẫn đang nằm trên giường bệnh. Anh thật sự không còn kịp níu kéo cô nữa cho dù đã nhớ lại tất cả, Hàn Dương Phong vẫn chậm một bước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT