Hôm nay đó là một buổi sáng mùa đông giá lạnh, gió thổi từng đợt, ai ai cũng khoác chiếc áo lông dày cộp để giữ ấm cơ thể.
Hàn Dương Phong và Triệu Thanh Tuyết cũng như vậy, đồ cô mặc cũng chỉ là đồ bình thường, không phải hàng hiệu đắt tiền. Hàn Dương Phong khá ngạc nhiên, cô vốn là Tiểu Thư đài các, được gia đình cưng chiều mà lại ăn mặc thế này sao?
Nhìn chiếc vòng trên tay cô, Hàn Dương Phong nhìn nó rất quen, anh không nhớ mình đã đưa cho ai và anh cũng không hiểu tại sao cô lại đeo nó.
- “ Tại sao em lại có chiếc vòng này. ”
- “ Mẹ tôi trong một lần đến Trùng Khánh thì bị xảy ra tai nạn, có người đưa mẹ đến bệnh viện cấp cứu nhưng không qua khỏi. Trước khi lâm chung, mẹ tôi đã đưa nó cho tôi. Bà dặn tôi phải giữ cho thật kĩ, sau này sẽ có người tìm đến. Tôi nghĩ nguồn gốc của nó không đơn giản, chắc hẳn là vòng gia truyền của gia tộc lớn. ”
- “ Tai nạn sao? Người gây ra tai nạn là ai? Mẹ em mất bao lâu rồi? ”
- “ Đúng vậy, Triệu Gia không biết người gây tai nạn là ai. Chỉ biết anh ta là một thanh niên, chắc là học sinh lớp 12. Trước khi đi, anh ta để lại chiếc vòng này vào tay mẹ tôi. 10 năm trước, khi ấy tôi mới 13 tuổi. ”
Hàn Dương Phong nghe xong cũng không hỏi gì thêm, càng nghĩ anh càng thấy giống vụ việc năm anh học lớp 12. Nhưng chắc là không phải đâu, sao anh có thể gây tai nạn cho mẹ cô được.
- “ Vào thôi ”
- “ Ừm ”
Cả hai cùng bước vào, giấy đăng ký kết hôn trước mắt. Anh và cô đặt bút xuống điền thông tin cá nhân và kí tên.
Một lát sau, giấy chứng nhận kết hôn đã được làm xong. Anh và cô kí tên một lần nữa, cán bộ đóng dấu và ép plastic. Cán bộ cục dân chính đưa cho Hàn Dương Phong và trả lại sổ hộ khẩu cho hai người.
Hàn Dương Phong cùng Triệu Thanh Tuyết bước ra khỏi cục dân chính, bầu trời chuyển nắng nhẹ.
Từ giây phút này trở đi, anh và cô chính thức trở thành vợ chồng. Anh là chồng cô, cô là vợ anh, hai người danh chính ngôn thuận đến với nhau.
Triệu Thanh Tuyết gửi lời mời tham dự lễ cưới đến hai người bạn của mình là Tôn My và Hoắc Bảo Minh.
- “ Anh đưa em về Triệu Gia, anh phải về Trùng Khánh rồi. Hẹn ngày gặp lại. ”
- “ Anh về cẩn thận. ”
Hàn Dương Phong đưa cô về nhà rồi lái xe về Trùng Khánh.
Triệu Thanh Tuyết nằm trong phòng, cuộc gọi nhóm từ wechat đến. Vừa kết nối, cô chưa kịp hỏi thì Tôn My đã nói lớn.
- “ Thanh Tuyết, cậu kết hôn à? Kết hôn với ai? Là Châu Tổng sao? ”
- “ Từ từ để cậu ấy nói xem nào, cậu vội vàng cái gì. ” Hoắc Bảo Minh nói
- “ Ngạc nhiên quá mà. ” Tôn My
- “ Đúng vậy, mình kết hôn. Với Hàn Thiếu - Hàn Dương Phong, không phải Châu Gia Việt. Mình chia tay anh ấy rồi, hôn ước này mình không thể kháng cự, chỉ còn cách chấp nhận. ” Triệu Thanh Tuyết buồn rầu nói
- “ Là hôn ước sao? Mối giao hảo của nhà họ Hàn và nhà họ Triệu tốt như thế nào, không ai là không biết. Anh ta có đối xử tốt với cậu không? ” Tôn My
- “ Hàn Tổng một mình quản lý Hàn Thị, tài giỏi vô cùng. Ba mình muốn hợp tác với anh ta cũng là một chuyện khó. Hàn Dương Phong lạnh lùng vô cảm, người thích anh ta nhiều vô kể. Tống Nguyệt Như giỏi đến mấy thì cũng chỉ là lợi dụng, không chút tình cảm dù cô ta yêu anh ta. Liệu cậu có thể sống được với người như anh ta không? ” Hoắc Bảo Minh
- “ Vì lợi ích thì ai chẳng như vậy, huống hồ người đó là Hàn Dương Phong. Nghe nói yêu một người con gái từ lúc 10 tuổi, 17 năm sau vẫn sẵn sàng chờ đợi người con gái ấy. Mình nghĩ anh ta chỉ yêu cô gái ấy thôi. ” Tôn My
Hoắc Bảo Minh gật đầu, anh thích Triệu Thanh Tuyết nhưng cô không thích anh. Anh một mình đơn phương, chỉ cần cô hạnh phúc là được rồi. Anh âm thầm chúc phúc cho cô.
- “ Rất tốt, anh ấy có nói yêu mình. Còn nói chúng mình đã từng gặp nhau hồi nhỏ, mình chẳng nhớ gì cả. Mình đã nói là không cần mua nhẫn DR làm gì nhưng anh ấy vẫn mua, là nhẫn DR forever. ” Triệu Thanh Tuyết
- “ Nhẫn DR chỉ mua một lần trong đời, chẳng lẽ cậu là người con gái mà anh ấy yêu sâu đậm sao? Nếu là như vậy thì quá tốt rồi Thanh Tuyết à. ” Tôn My vui vẻ nói
- “ Mình không biết nữa, mình không còn nhớ những chuyện đó. Tống Nguyệt Như là ai vậy? Người yêu cũ sao? ” Triệu Thanh Tuyết
- “ Nói Tống Nguyệt Như là người yêu cũ của Hàn Tổng thì sang quá, thực chất là lợi dụng. Cô ta cần nổi tiếng và cần tiền, Hàn Tổng thì cần lợi ích. Nó kết thúc từ hai năm trước rồi, chung quy hai người đều vì lợi ích cá nhân của mình. ” Hoắc Bảo Minh