Tạ Vãn Nguyệt ăn sáng một mình, sau đó chọn một bộ quần áo để thay vào, chuẩn bị đến chỗ Vạn lão thái thái, cô nhất định phải đi để nói cho rõ ràng mọi chuyện.

Vừa bước ra cửa liền thấy Vạn Ngọc Sơn đi tới, cô đứng lại, nhìn theo từng bước chân anh sang đây.

"Cô muốn đi đâu?" Vạn Ngọc Sơn hỏi cô.

“Đi tạm biệt lão thái thái.” Tạ Vãn Nguyệt trả lời anh.

"Ai bảo cô đi?"

"Anh."

"Tối hôm qua là tôi uống say."

"...?!"

Vạn Ngọc Sơn nghênh ngang bước vào phòng, lớn tiếng nói: "Qua đây, tôi có chuyện muốn nói."

Tạ Vãn Nguyệt dừng bước, quay người bước vào.

Vạn Ngọc Sơn cẩn thận đánh giá cô gái nhỏ trước mặt, vẫn giống như đêm qua, dù đang khoác một chiếc áo dày cộm nhưng vẫn rất xinh đẹp.

"Nói đi, tôi đang nghe đây." Tạ Vãn Nguyệt đứng ở cửa, cách xa anh cả dặm, mắt ngó chỗ này đảo chỗ kia, nhưng cô không hề nhìn anh.

Chà, hẳn là vẫn đang giận anh, Vạn Ngọc Sơn mỉm cười.

Tạ Vãn Nguyệt nghe thấy anh cười, nhìn thẳng vào anh, một câu xin lỗi cũng không nói, lại còn cười nữa.

Vạn Ngọc Sơn ngoắc cô lại: "Chỗ đó là của thần giữ cửa đấy, đến đây ngồi đi."

Tạ Vãn Nguyệt không thèm di chuyển.

“Muốn tôi đến ôm cô qua đây sao?”

Tạ Vãn Nguyệt mặt không biểu tình bước qua, ngồi xuống hỏi: “Anh muốn nói với tôi chuyện gì?”

“Lão thái thái nhà tôi tuổi đã cao, thích náo nhiệt, thích nghe mấy chuyện vui vẻ.”

Tạ Vãn Nguyệt chờ anh nói tiếp, nhưng anh lại ngừng lời, cô ngơ ngác nhìn về phía anh, sau đó thì sao?

Cuối cùng Vạn Ngọc Sơn cũng thu hút được sự chú ý của cô, chậm rãi nói: "Chỉ cần bà ấy vui vẻ, khó khăn cỡ nào tôi cũng sẽ làm, vậy nên sang năm b muốn tôi và cô làm lễ cưới, tôi cũng đồng ý rồi. Năm sau tôi sẽ bảo người chuẩn bị."

"...?!" Tạ Vãn Nguyệt không biết nên nói gì, tối qua người này còn đuổi cô đi, đến mức đập vỡ cả chén, sáng nay lại muốn lấy cô ra dỗ lão thái thái vui vẻ, chẳng khác gì một trò đùa.

Vạn Ngọc Sơn thấy cô không nói lời nào, bắt đầu cảm thấy chán nản, anh hỏi: "Sang năm cô định thi đại học ở đâu?"

"Có chuyện gì sao?" Vẻ mặt Tạ Vãn Nguyệt đề phòng.

"Ngoại trừ Hàng Châu, những nơi khác đều không thể cân nhắc."

"...?!”

"Sức khỏe lão thái thái vốn không tốt, cô trò chuyện với bà ấy nhiều một chút, đợi bà trăm tuổi, tôi sẽ để cô đi, muốn đi đâu cũng được, tôi sẽ giúp chuẩn bị mọi thứ."

Tạ Vãn Nguyệt hỏi: "Anh còn điều kiện nào khác không?"

“Không có.”

“Được, tôi hứa với anh."

Vạn Ngọc Sơn hơi ngạc nhiên, anh không ngờ cô lại nghe lời như thế.

Tạ Vãn Nguyệt cảm thấy mình đã tỏ rõ lập trường, nếu anh xuống nước trước, cô cũng không ngại để đời mình bớt đi chút rắc rối. Cuộc đời chỉ có mấy chục năm, hiện tại phải cố sống thoải mái nhất có thể. Mấy năm sinh sống ở Tạ gia đã giúp cô hiểu rõ đạo lý này.

Vạn Ngọc Sơn thấy sắc mặt cô bình đạm, không phải là thái độ mà tuổi này nên có, nhưng anh cũng thích tính cách trầm tĩnh này của cô, không làm ầm làm ĩ, khá tốt.

Cứ như vậy, hai người quyết định "nhân sinh đại sự" xong xuôi, Vạn Ngọc Sơn đứng dậy rời đi, Tạ Vãn Nguyệt ngồi một mình một lúc rồi cũng đi ra ngoài, hôm nay là Tết Nguyên Đán, cô muốn đến chơi với mọi người.

Không ngờ xung quanh lão thái thái lại đông người như vậy, Tạ Vãn Nguyệt giống như bảo vật lưu giữ trong viện bảo tàng, bị bọn họ thay phiên nhau xoa xoa, mu bàn tay cô bị vuốt ve không ngừng.

Có người hỏi cô: "Đã quen với thời tiết ở đây chưa? Có phải ấm hơn thời tiết ở phương Bắc nhiều đúng không?"

Cô trả lời: "Lạnh hơn miền Bắc một chút, ở bên kia trong nhà có dùng hệ thống sưởi."

Người khác lại hỏi cô: "Những người lớn trong nhà đều khỏe mạnh cả chứ? Lâu lắm ta không gặp ông nội cháu rồi."

Cô trả lời: "Bọn họ đều khỏe mạnh, ông nội cháu cũng rất khỏe."

Người bên trái lại khen cô một câu: "Nhìn xem, đúng là rất xinh đẹp, như trong tranh bước ra vậy. Ngọc Sơn nhà chúng ta cũng đẹp trai, càng nhìn càng thấy xứng đôi vừa lứa."

Tạ Vãn Nguyệt đúng lúc cũng cúi đầu, trên mặt lộ rõ vẻ thẹn thùng.

Người bên phải cũng khen cô: "Không chỉ xinh đẹp mà tính tình còn dịu dàng. Tính Ngọc Sơn có chút nóng nảy. Lấy được một cô vợ dịu dàng thế này đúng là vẹn toàn"

Tạ Vãn Nguyệt bị các cô bác chú dì nói tới mức sắp tìm cái khe đất chui vào, ai ai cũng nhiệt tình quá mức khiến cô hơi hoảng sợ.

“Được rồi được rồi, sau này vẫn còn thời gian, để Vãn Nguyệt đến bên bà già này một chút đi.” Thấy cô sắp khóc, Vạn lão thái thái rất đau lòng, vội giúp cô giải vây.

Các cô chú thấy lão thái thái lên tiếng cũng biết đường giải tán, nhưng vẫn dán mắt vào người Tạ Vãn Nguyệt, cô gái nhỏ thanh tú này rơi vào tay Vạn Ngọc Sơn, không biết sẽ sống được bao lâu. Nghe nói trước đây vì một người phụ nữ họ Bạch mà anh sống thanh tâm quả dục, sau lại không nhịn được mà bắt đầu ăn mặn, nửa năm phải đổi một người, bằng không mạng của mấy phụ nữ đó gần như không còn.

Cuối cùng Tạ Vãn Nguyệt cũng thoát khỏi gông cùm, cô ngồi bên cạnh lão thái thái không dám nhúc nhích, mọi người bàn tán xôn xao về tình hình năm nay, đều nói giọng địa phương, cô nghe không hiểu. Sau đó lại có chút buồn ngủ. Không biết từ lúc nào đã thiếp đi đằng sau lão thái thái.

Vạn Ngọc Sơn ngồi trong thư phòng nghe Tần Minh Nghĩa báo cáo, mọi chuyện trong ngoài Vạn trạch đều do Tần Minh Nghĩa lo liệu. Mỗi năm đến thời điểm này, Tần Minh Nghĩa sẽ báo cáo lại toàn bộ cho Vạn Ngọc Sơn. Một năm trôi qua, các hạng mục chi tiêu đều được ghi đầy hai quyển sổ, Vạn Ngọc Sơn mua cho anh ta một cái máy tính bảng hãng táo, dùng thì có dùng nhưng anh ta vẫn thích viết vào sổ sách hơn.

"Vốn ngân sách chi tiêu năm sau cũng không khác mấy so với năm nay, nhưng năm sau còn có hôn lễ, lão thái thái yêu cầu tổ chức kiểu Trung Quốc, muốn sửa sang lại nhà cửa, làm tiệc rượu, à đúng rồi, còn có sính lễ đón dâu, thêm vào bằng đó mục chắc là phải khoảng bao nhiêu đây tiền." Tần Minh Nghĩa đưa giấy tờ cho anh.

“Tiệc rượu tổ chức như thế nào?”

“Gấp đôi nhà các cô chú khác.”

“Cứ như cũ là được.”

“Lão thái thái nói ngài kết hôn muộn, cũng chỉ làm có lần này, lại là con trưởng, cháu trưởng, không thể thấp hơn được."

"Được rồi, tiêu thì tiêu, cứ theo lời lão thái thái mà làm, bao nhiêu tiền tôi cũng duyệt." Vạn Ngọc Sơn xua tay, "Chuyện này cậu cứ liệu mà làm đi, không cần hỏi tôi cũng được, tôi phải làm gì thì cứ nói trực tiếp cho tôi, nghe theo sự sắp xếp của cậu hết, được không?

"Vâng, tất thảy đều nghe ngài, toàn bộ phần còn lại tôi sẽ tự chuẩn bị, ra Giêng đến lúc may quần áo tôi sẽ qua nói với ngài."

"May quần áo gì?"

"Quần áo chú rể."

"À."

"Vì là đám cưới kiểu Trung Quốc, đồ cưới phải may ngay từ bây giờ, nghe bảo sẽ mất hơn nửa năm."

"Quần áo kiểu gì mà mất lắm thời gian thế?"

"Lão phu nhân định đặt thiết kế riêng, còn để thợ thêu từng mũi một."

"Chỉ mặc có một ngày rồi bỏ đó, làm phức tạp như vậy làm gì, cứ tùy theo ý thích của lão thái thái đi."

"Chiều nay họ hàng khắp nơi sẽ đều tề tụ về đây. Đến tối sẽ không tổ chức bất kỳ bữa tiệc nào, các nhà khác đều tự giải quyết riêng trong nhà. Trưa mai sẽ mở tiệc thịnh soạn, còn tiệc giao thừa sẽ được tổ chức vào 8 giờ tối mai. Ngài xem qua thực đơn, nếu cần thay đổi, tôi sẽ sắp xếp ngay "

Vạn Ngọc Sơn liếc nhìn thực đơn hai cái rồi nói: "Cứ thế này đi. Nhân tiện chuẩn bị thêm cho tôi một phần tiền mừng tuổi."

"Đại khái khoảng bao nhiêu tiền?”

"Đưa cho cháu dâu trưởng yêu quý của lão thái thái, cậu cân nhắc xem nên cho vào bao nhiêu?" Vạn Ngọc Sơn cười nói: "Năm nay xem như tôi vẫn là trưởng bối của cô ấy."

Tần Minh Nghĩa lấy bút ra ghi ghi chép chép, nghĩ tới khoản tiền mừng tuổi năm nay, thôi thì cứ để tương tương với quà tặng cho Tạ Vãn Nguyệt mấy năm trước đi.

Bên ngoài có tiếng pháo nổ, chắc là đứa trẻ ở viện nào đó chạy ra ngoài chơi, Tần Minh Nghĩa đi ra khỏi thư phòng, thấy Vạn Ngọc Đình đang đứng ở ngoài, quay lưng về phía này ngắm phong cảnh. Anh ta gọi: "Ngọc Đình. "

Vạn Ngọc Đình xoay người, chỉ chỉ vào bên trong: "Tâm trạng tốt không?"

"Như tắm trong gió xuân."

"Thế thì tôi an tâm rồi." Trong lòng Vạn Ngọc Đình không còn gánh nặng, nhảy qua mấy bậc thang, bước vào cửa.

Vạn Ngọc Sơn đang uống trà, ngước mắt lên thấy Vạn Ngọc Đình, anh liền ném tách trà trong tay vào trán anh ta, nước nóng vẽ thành một đường vòng cung đẹp mắt, cuối cùng đổ hết lên mặt Vạn Ngọc Đình.

Anh ta tránh không kịp, bị bát trà đập trúng, mắt đầy sao xẹt, té ngã ra đất, thế này mà tắm trong gió xuân con mẹ nó à!!

“Cút!” Giọng Vạn Ngọc Sơn không lớn nhưng rất có tính uy hiếp.

Vạn Ngọc Đình vội đứng dậy lau mặt, lui ra phía sau vài bước, nói: "Anh cả, anh đối xử với em mình tốt một chút được không, lần nào cũng động tay động chân với em."

Vạn Ngọc Sơn cười lạnh một tiếng: "Anh đây mà tử tế với cậu, khéo cậu phá nát cái Vạn gia này."

"Em làm gì dám."

"Cút, không thì đừng trách anh đánh gãy hai cái chân chó của cậu."

Vạn Ngọc Đình đột nhiên thấy đau chân, anh ta cọ cọ chân vào cánh cửa, nói: "Anh cả, giang hồ cứu nguy."

"Không cứu." Vạn Ngọc Sơn lại cầm một tách trà khác.

Vạn Ngọc Đình sợ hãi lui ra ngoài, hé cửa nói một câu: "Cha em không chịu bỏ ra một phân tiền nào, chú tư anh không những không giúp mà còn cười nhạo em nữa. Anh, em cam đoan chỉ một lần này thôi. Nếu có lần sau, anh cứ đánh gãy chân em đi."

"Không cần, cậu tự mình nghĩ cách đi."

Vạn Ngọc Đình gào lên: "Vậy em đi tìm lão thái thái.”

"Cậu dám đi, anh sống chết với cậu!" Vạn Ngọc Sơn đột ngột ném tách trà trong tay qua, một tiếng “xoảng” vang lên, tách trà vỡ nát.

Vạn Ngọc Đình không ngờ Vạn Ngọc Sơn lại ném, chút nước trà chảy ra ngoài qua khe cửa, bên trong còn có vài mảnh sứ vỡ, anh ta ngẩn người, bèn đóng cửa, đi đến chỗ cầu thang ngồi thụp xuống, tâm thái tuyệt vọng.

Vạn Ngọc Sơn ném mất hai tách trà, sau đó chạm tay vào cái thứ ba, uống vài ngụm trà rồi gọi điện thoại cho Vạn Ngọc Xuyên: "Chuyện của Ngọc Đình đã tra được chưa?"

Vạn Ngọc Xuyên trả lời: "Có một chút, lần này có lẽ người gây chuyện không phải Ngọc Đình, có vẻ đã bị người khác gài bẫy.”

"Điều tra thêm đi. Còn nữa, nếu cậu có gặp Ngọc Đình thì cứ đuổi nó ra ngoài, bảo là mệnh lệnh của anh."

"Yên tâm. Nó không dám đến chỗ của em đâu."

Vạn Ngọc Đình mất tinh thần nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Vạn Ngọc Sơn bước ra, bên trong không có động tĩnh gì, hy vọng trong lòng từng chút lụi tắt. Không còn cách nào khác, cuối cùng anh ta đành đứng dậy đi ra ngoài, muốn đến tìm lão thái thái, lại nhớ đến lời của Vạn Ngọc Sơn, đột ngột dừng bước, quay về phòng mình, người anh cả này nói được làm được, không hề nương tay chút nào.

Kể từ khi có ký ức, Vạn Ngọc Đình và tất cả anh em trong tộc đều rất sợ người anh này, trước hết là anh lớn tuổi nhất, thứ hai là anh rất tàn nhẫn.

Vẫn nhớ lúc anh ta tầm sáu bảy tuổi, em trai họ Thường Tỉ nhà dì cả có tới chơi, Thường Tỉ là đứa con dì có được lúc tuổi đã cao nên người lớn trong nhà đều yêu chiều hết mực, mà cậu ta lại vì một món đồ chơi đi tranh chấp với con gái, chọc con bé phát khóc, lão thái thái thấy vậy mới nhắc nhở Thường Tỉ vài câu, vậy mà Thường Tỉ lại dám chào hỏi đến mẹ của lão thái thái, Thường Tỉ còn chưa nói xong, bên cạnh bỗng xuất hiện một bóng người giơ chân lên một cước đá bay cậu nhóc.

Thường Tỉ bị đá trúng giữa ngực, không thở được, nhắm mắt ngất luôn.

Dì cả chạy tới bế Thường Tỉ nằm bất động trên đất, xem cậu ta còn thở hay không, lớn tiếng hét lên: “Ngọc Sơn, con làm vậy là muốn dì chết mới vừa lòng đúng không?!”

Vẻ mặt Vạn Ngọc Sơn vô cảm: “Dì cả, dì nên mang em họ về nhà dạy dỗ lại thì hơn! Nếu còn lần sau nói không chừng dì phải chết thật đó."

Sau đó Thường Tỉ từ từ tỉnh lại, thấy ngực vô cùng đau đớn, vốn muốn mắng chửi người nhưng lại thấy Vạn Ngọc Sơn lạnh lùng nhìn mình, nó sợ hãi, vừa kéo lấy áo mẹ vừa khóc lớn.

Mấy anh em khác đã sớm được chứng kiến thủ đoạn của Vạn Ngọc Sơn, nhìn thấy Thường Tỉ thê thảm mà hả hê, bọn họ đã ghét nó từ lâu nhưng vẫn không có gan đánh cho một trận, lúc này đúng là vô cùng sảng khoái.

Từ đó về sau, dù Thường Tỉ có phá phách, coi trời bằng vung cỡ nào thì đứng trước mặt Vạn Ngọc Sơn nó cũng không dám lỗ mãng, bởi nó biết nếu người anh họ này thật sự ra tay, nó sẽ chẳng còn mạng để sống.

Vạn Ngọc Sơn không chỉ đáng sợ với mấy anh em cùng thế hệ mà với các bậc cha chú cũng không chút lưu tình. Khi Vạn lão gia tử đột ngột qua đời, chú tư Vạn Tử Minh lợi dụng hỗn loạn khi đó để biển thủ một số tiền trong ngân sách công ty, Vạn Ngọc Sơn vừa lo tang lễ cho lão gia tử xong thì lập tức mở họp hội đồng quản trị ngay trong đêm, lấy lại cổ phần từ trong tay Vạn Tử Minh, trục xuất Vạn Tử Minh khỏi công ty, ông ta cũng bị xóa tên ra khỏi gia phả.

Vạn Tử Minh vô cùng tức giận, cãi tay đôi với anh, anh đáp: "Năm xưa vẫn còn lão gia tử ở đây, tôi không muốn nhúng tay vào làm gì, chú lấy bao nhiêu cũng được, nhưng hiện tại gia tộc này nằm trong tay tôi, tôi mới là người quyết định."

Vạn Tử Minh mắng anh: “Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch muốn đã muốn trèo lên đầu tao ngồi, nằm mơ đi, tao là chú của mày đấy, mày không đảm đương nổi cái nhà này đâu."

Vạn Ngọc Sơn lạnh lùng nhìn ông ta, nói: "Tôi nói phải là phải, tuy lão gia tử ra đi đột ngột nhưng trên di chúc đã viết rõ ràng rành mạch, gia nghiệp giao cho tôi, nếu chú muốn rút, tôi sẽ ký cho chú, chỉ cần sau này chú đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa là được."

Vạn Tử Minh nóng nảy muốn động thủ đánh anh.

Vạn Ngọc Sơn đứng yên đó, lúc Vạn Tử Minh tiến đến gần, anh rút con dao luôn mang bên người, giơ tay phóng dao ra, con dao vút qua bên tai Vạn Tử Minh, tách trà nằm trên bàn đằng sau bị chém làm đôi, con dao vẫn chưa dừng lại, cuối cùng cắm sâu vào bàn hội nghị đến ba phân.

Vạn Tử Minh bị lưỡi dao sượt qua tai, đau ghê gớm, cả người nghiêng đi, may mắn được người bên cạnh đỡ lấy mới không ngã xuống, những người còn lại bị khí thế hung hăng trên người Vạn Ngọc Sơn dọa sợ, không nói nên lời.

Vạn Ngọc Sơn cất dao trở lại bao, nói: "Lão gia tử để lại cho tôi con dao này để chém hết những kẻ nịnh bợ. Nếu chú không phục thì cứ việc đưa đầu ra đây làm ma dưới lưỡi dao này."

Sao Vạn Tử Minh có thể đưa đầu ra chịu chém? Trước giờ Vạn Ngọc Sơn luôn nói một là một, hai là hai.

Thấy tình cảnh này, mọi người đều thuyết phục Vạn Tử Minh đừng gây thêm rắc rối nữa, nếu tranh cãi đến mức xảy ra án mạng, chẳng những tập đoàn chịu tổn thất lớn mà cả gia tộc cũng sẽ gánh nhục nhã,

Vạn Tử Minh không chịu nhận thua, nhưng lại không dám chống đối Vạn Ngọc Sơn, không còn cách nào khác ông ta đành phải đi tìm gặp lão thái thái, lão thái thái cũng giúp ông ta cầu xin nhưng vẫn không được. Vạn Ngọc Sơn nói với bà: "Bây giờ bà chỉ cần hưởng phúc thôi, không cần lo lắng những chuyện khác. Cháu bảo đảm sẽ không để cơ nghiệp Vạn gia ta bị hủy hoại, cũng bảo đảm mọi người sẽ được sống sung túc, nhưng cháu có cách của cháu, lão thái thái đừng lấy mình ra làm rối loạn kế hoạch của cháu."

Lão thái thái thấy thế, cảm thấy anh nói có lý, từ đó buông tay mặc kệ, Vạn Tử Minh tức sôi máu nhưng lại không làm gì được, tới tận năm sáu năm sau, cả nhà ông ta đều vì ông ta mà lưu lạc đầu đường, không được nhận tổ quy tông, cuối cùng không chịu nổi nữa đành quay về cầu xin Vạn Ngọc Sơn, quỳ trong từ đường gần một ngày trời mới được Vạn Ngọc Sơn gật đầu, trở về Vạn gia nhập vào gia phả. Nhưng có một điều kiện là ông ta không thể gia nhập tập đoàn Vạn thị nữa, nhưng con cái ông ta thì có thể, chỉ riêng ông ta là không được. Không còn lựa chọn nào khác, Vạn Tử Minh chỉ còn cách chịu đựng, ở bên ngoài làm chút đầu tư, cũng kiếm được ít tiền.

Vạn Ngọc Đình càng nghĩ càng thấy vô vọng, Vạn Ngọc Sơn không chịu cứu anh ta thì còn ai dám dang tay nhận nữa. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Đi ra khỏi viện, nghe thấy tiếng trẻ con chơi đùa vui vẻ trong sân, anh ta thở dài, dựa đầu vào tường viện, đụng đến vết thương trên trán, không khỏi rên "oái oái" mấy tiếng, chắc là bị sưng lên rồi, anh họ ra tay cũng quá tàn nhẫn đi.

Đang ảo não bỗng có người vỗ vỗ lưng: “Lão tứ, cậu khóc sao?”

Vạn Ngọc Đình quay đầu trừng mắt nhìn Vạn Ngọc Hà: “Con mắt nào của anh thấy em khóc?”

“Bóng dáng này của cậu nhìn sầu quá.” Vạn Ngọc Hà nhìn chỗ trán bị thương tới đỏ bừng liền hỏi: “Lão tứ, cậu còn bị đánh à??"

"Em tự làm mình bị thương."

"Vậy là anh cả làm rồi."

"Câm miệng!"

"Em lại làm sao đấy?"

"Người khác lừa em."

“Anh cả nói thế nào?"

"Anh ấy thấy chết không thèm cứu."

"Vậy sao, vậy thì anh đây đi gặp lão thái thái trước." Vạn Ngọc Hà biết thái độ của Vạn Ngọc Sơn thì cũng nhanh chân chạy luôn.

Vạn Ngọc Đình càng nhìn càng thấy nản lòng, nhìn xem, một giọt máu đào hơn ao nước lã đó, máu mủ tình thâm ở đâu? Nước lã ở đâu?

Vạn Ngọc Hà đột nhiên thò đầu ra từ cửa sau, nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Lão tứ, để anh đây dạy nhóc một chiêu, lão thái thái đã mời cô gái Tạ gia kia đến đây, anh cả cũng bằng lòng sang năm làm đám cưới, chú không cần phải tìm đường vòng làm gì, cứ trực tiếp đến cầu xin chị dâu cả tương lai đó đi. Tới lúc đó chị dâu gió thổi bên gối, chuyện của chú không phải chỉ còn là một bữa sáng thôi sao."

Vạn Ngọc Đình nghe xong lời này, mắt lập tức sáng ngời, hỏi: “Chị dâu ở đâu?”

“Chắc là ở chỗ lão thái thái.”

“Chờ em, em đi với anh." Vạn Ngọc Đình nhanh chân nhanh tay bước qua.

Vạn Ngọc Hạ không muốn dính vào tên ngốc này, nếu như anh cả phát hiện là kế hoạch của mình, thế chẳng phải liên lụy tới mình sao, nghĩ như vậy liền xoay người bỏ chạy: “Lão tứ, anh có mấy việc riêng tư quan trọng, chú đi trước đi, lát nữa anh sẽ sang đó."

Vạn Ngọc Đình không hề nghi ngờ tên kia, cao hứng chạy tới viện lão thái thái đang ở, cảm thấy đúng là không còn gì tuyệt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play