Ban đầu Lương Mạn vốn định sống ở Hàng Châu, nhưng sau đó lại bị Tạ Vãn Nguyệt ngăn cản. Cô không muốn bà cứ sống vì cô như thế này nữa mà có thể dễ dàng sống theo ý mình muốn giống như Thẩm Đại hay Vạn Cảnh Chỉ.
"Cuộc sống của mẹ, mẹ tự biết cố gắng sắp xếp sao cho ổn thỏa. Con không cần lo cho mẹ nữa đâu."
Cô vẫn không thể làm Lương Mạn lung lay ý chí của mình.
Tạ Vãn Nguyệt tiếp tục khuyên bà: "Mẹ bảo vệ con được bây giờ, nhưng làm sao mẹ bảo vệ con cả đời cho được. Đến cuối cùng thì con vẫn phải biết tự gánh vác trách nhiệm tự bước đi trên đôi chân của mình. Mẹ nghe con nói này, mẹ đã chăm sóc bao bọc con rất kỹ lưỡng suốt hai mươi năm qua, con chỉ mong mẹ có thể vì bản thân mà sống nốt vài chục năm còn lại. Con sẽ đăng ký cho mẹ vào một trường nghệ thuật. Vẽ tranh là giấc mơ của mẹ, do đó mẹ nhất định phải thực hiện được nó."
Lương Mạn nhìn Tạ Vãn Nguyệt, nhìn con gái mình từ một cô bé mềm mại nhỏ nhắn lúc trước, trong phút chốc đã hoá thành một cô gái trưởng thành. Bây giờ khi cô chuẩn bị kết hôn, cuộc sống sắp sửa bước sang một trang mới. Có lẽ đã đến lúc bà phải buông tay rồi. Vì thế nên bà rất dứt khoát quyệt định từ chức rồi sau đó đi báo cáo với trường học.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp. Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT