“Con nối dòng......!Hài tử của ta......!?” Tô Dân Nguyệt lảo đảo hai bước, đặt mông té ngã trên mặt đất, cho đến khi mắt kinh ngạc nhìn hắn.
“Này......!Không có khả năng......”
Một câu vừa hoàn, làm kinh hãi nỗi lên tứ phía.
Tô Dẫn Nguyệt không thể tin nhìn hắn, hắn hơi kích động, tay vỗ về long ỷ, hơi hơi phát run.
Chung quanh đại thần cũng là một trận kinh ngạc, phục hồi tinh thần lại, bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
Quân Doanh Thệ gương mặt đỏ bừng, ánh mắt tả hữu loạn phiêu một lát, bỗng nhiên nhắm mắt lại hét lớn: “Đủ rồi!”
Chúng đại thần ngẩn ra một chút, lập tức cấm hạ âm thanh, không dám nói lời nào.
Quân Doanh Thệ trở lại bình thường, dương trang trấn định nói: “Tứ đệ hôm nay cũng bị thương, cần nghỉ ngơi, hôn sự đến vậy chấm dứt, các khanh cũng mau chút trở về đi.”
Của ta......!Đứa nhỏ......
Tô Dẫn Nguyệt bị sợ hãi làm ngây người, kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt chậm rãi hạ di, ngắm hướng bụng hắn, nội tâm đột nhiên run rẩy một chút, một loại cảm giác mừng như điên trước nay chưa từng có.
Quân Doanh Thệ phân phát mọi người, chỉ huy bọn nha hoàn nâng dậy Hoàng hậu, chuẩn bị khởi giá hồi cung.
Đi ngang qua Tô Dẫn Nguyệt, Quân Doanh Thệ đột nhiên dừng chân, cuối người nói: “Tô Dẫn Nguyệt, trẫm là nam nhân, ai cũng nghe được điều này là điên ngôn loạn ngữ.
Trẫm hoài con nối dòng, quả thực là chuyện thiên hạ đại chê cười.”
Tô Dẫn Nguyệt nhẹ nhàng chấn động, hai tròng mắt vẫn như cũ nhanh theo dõi hắn, vẫn không nhúc nhích, thẳng đến hơi hơi chua xót hiện nơi khóe mắt.
Hắn nói cái gì......!Hắn nói cái gì......
Tô Dẫn Nguyệt nháy mắt mấy cái, mờ mịt nói: “Ngươi......!Nói cái gì?”
“Tô Dẫn Nguyệt, trẫm là nam nhân, căn bản là không có khả năng có con nối dòng.”
Tô Dẫn Nguyệt cảm thấy ngỡ ngàng, tuyệt vọng chua xót như phiên giang đảo hải – sông cuộn biển gầm mà đến, bỗng nhiên một trận vựng huyễn, suýt nữa ngất.
Quân Doanh Thệ nhìn thấy y, cười khổ nói: “Muốn vì ngươi Dẫn Nguyệt công tử dựng dục con nối dòng nữ tử nhiều không kể, trẫm một cái đường đường nam nhân, như thế nào châu thai ám kết, nghịch thiên dựng tử? Tô Dẫn Nguyệt, loại này nói ngươi cũng tin, chớ không phải là điên rồi đi......”
Tô Dẫn Nguyệt nghe hắn nói chuyện, tầm mắt nhìn chằm chằm hắn, nghĩ muốn phản bác chút cái gì, thống khổ làm chính mình không thể mở miệng, mặc dù mở ra, cũng thống khổ không ra một chút thanh âm.
Quân Doanh Thệ cười, ý cười lại không đạt được nơi đáy mắt, ánh mắt lạnh như băng, “Tô Dẫn Nguyệt, ngươi ta hai người đi đến bước này, coi như là đạt đích đã định trước.” Dừng một chút, ngẩng đầu nhìn không trung, chậm rãi nói: “Cái đích đã định trước, ngươi ta cả đời, vĩnh viễn là địch nhân.”
Tô Dẫn Nguyệt chấn động, nhìn thấy hắn, giật giật miệng, muốn nói cái gì, lại nói không được.
“Trẫm chờ ngươi, chờ ngươi ta một ngày kia tại chiến trường gặp lại.
Tô Dẫn Nguyệt, kia một ngày, không phải ngươi chết đó là ta mất mạng.” Quân Doanh thệ đột nhiên cúi đầu, kinh ngạc nhìn y, trong mắt mang theo tĩnh lặng như nước nhưng rét lạnh đến đau lòng.
Tô Dẫn Nguyệt ngực cứng lại, yết hầu đột nhiên nảy lên một trận toan sáp, khiến hắn không thể hô hấp.
“Hoàng Thượng......!Thời gian không còn sớm......” Một vị lão nô nhìn hai người đối diện thật lâu, nhịn không được ra tiếng nhắc nhở.
Quân Doanh Thệ ánh mắt chấn động, phục hồi tinh thần lại, hỏi: “Phải đi sao?......”
“Vâng, nương nương đã lên xe ngựa, ở trong xe Hoàng Thượng......”
Quân Doanh Thệ gật gật đầu, cuối cùng nhìn Tô Dẫn Nguyệt liếc mắt một cái, trong mắt hàm chứa nói không rõ gì đó, lại bỗng nhiên nhắm lại.
Sau một lúc lâu, mới chậm rãi mở.
Ngón tay xoa bụng, Quân Doanh Thệ cười đến thê lương.
......!Thấy được sao không? Người này......!Chính là phụ thân của ngươi......
Quân Doanh Thệ cười khổ, bất quá, các ngươi không bao giờ … nữa hội nhận thức......
“Đi thôi.” Quân Doanh Thệ hạ vài phần ngữ khí, tinh thần thư thái, xoay người muốn đi.
Bỗng nhiên vạt áo căng thẳng, Quân Doanh Thệ cảm thấy kỳ quái, quay đầu lại thấy Tô Dẫn Nguyệt đang túm lấy vạt áo, kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.
“Không......!Phải đi.” Tô Dẫn Nguyệt cúi đầu, gian nan phát ra thanh âm, ngực giống như bị cái gì gõ, vô cùng đau đớn.
Quân Doanh Thệ chấn động, nhìn hắn nửa ngày, bỗng nhiên quay đầu đi, nói: “Buông ra!”
Nghe vậy, Tô Dẫn Nguyệt đột nhiên trên tay căng thẳng, thần sắc khẩn trương, năm ngón tay run nhè nhẹ, “Ngươi nói cho ta biết......!Ngươi có hay không mang hài tử của ta......”
“Đứa nhỏ? Quân Doanh Thệ chọn chọn mi, lãnh đạm nói: “Chớ nói không có, chính là có, trẫm cũng sẽ tự mình đưa hắn bóp chết trong bụng.
Bởi vì” Quân Doanh Thệ thở sâu, “Bởi vì, hắn là đứa nhỏ của Tô Dẫn Nguyệt ngươi.”
Tô Dẫn Nguyệt chấn động, cảm thấy đột nhiên run rẩy, nhất thời không thể hô hấp.
“......!Thật sự sao?......” Tô Dẫn Nguyệt nhìn hắn, hai tay nhanh cầm lấy vạt áo hắn, run nhè nhẹ.
Đợi không được trả lời, đợi không được người nọ trả lời......
Người nọ nhìn không trung đen kịt, không hề để ý đến hắn.
Đột nhiên ý thức được, tâm hắn tự như một hắc động thật lớn, bị đào khoảng không, không thấy, linh hồn ngủ say, không hề tỉnh.
Nghĩ đến đây, Tô Dẫn Nguyệt nhẹ nhàng chấn động, túm túm vạt áo hắn, chưa từ bỏ ý định hỏi han: “......!Thật sự sao?......”
Quân Doanh Thệ không thèm nói (nhắc) lại, cũng không lại nhìn y.
Hắn nhìn không gian mờ mịt nơi phương xa, mi mắt nửa buôn xuống, không biết đang nhìn cái gì.
Tô Dẫn Nguyệt bỗng nhiên cảnh giác.
Là ai!? Hắn đang nhìn ai!? Nữ nhân kia sao!?
Y không cam lòng, không cam lòng.
“Ngươi......” Quân Doanh Thệ đột nhiên mở miệng, Tô Dẫn Nguyệt cả kinh, nhìn thấy hắn, vui vẻ không tự kìm hãm được.
“Tự giải quyết cho tốt......”
Tô Dẫn Nguyệt ngẩn ngơ, đúng là nói như vậy, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Tô Dẫn Nguyệt thất thần, Quân Doanh Thệ đột nhiên bay lên một cước, y giật mình một chút, tránh né không kịp, bị một cước đánh bay đi ra ngoài, tái đứng lên, ngực phải ẩn ẩn đau.
Hai người cách xa, mọi người ngay lại lúc đó xuyên qua hai người mà đi, Tô Dẫn Nguyệt ngước nhìn hắn, trong mắt hàm chứa vô số loại tình cảm, sóng mắt trong suốt, lại phức tạp nói không nên lời.
Quân Doanh Thệ cũng nhìn hắn, bỗng nhiên ánh mắt chợt lóe, quay đầu tránh đi.
Tô Dẫn Nguyệt cảm thấy người thoáng cứng lại, lảo đảo hai bước, đau đến không thể hô hấp.
Vì cái gì......!Vì cái gì không nhìn ta......
Trong mắt ngươi, không có ta sao......
Lão thái giám đứng cạnh Quân Doanh Thệ, cúi người, chậm rãi mở miệng: “Hoàng Thượng......!Cần phải đi......”
“Đi thôi......”
Tô Dẫn Nguyệt nhìn hắn, đột nhiên ánh mắt bối rối, hai chân lại như bị gì ghì chặt, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Tránh không được, chém không đứt, Tô Dẫn Nguyệt nhìn hắn rời đi Vương phủ, trơ mắt nhìn hắn bước vào xe ngựa, trơ mắt nhìn hắn tiến về phía nữ nhân kia.
Khóe mắt bỗng nhiên hiện lên chút chua xót, thanh âm vướng ở yết hầu, dường như muốn ngộp thở.
Y hướng về phía xe ngựa hô hai tiếng, thanh âm có chút khàn khàn vô lực, nhưng không có tiếng đáp lại.
Thế giới lập tức như sụp đổ, chung quanh trở nên vắng lặng, chỉ có tiếng xe ngựa, âm thanh chuyển động! Lộc! Lộc, xe ngựa dần dần rời xa khỏi tầm mắt, trong ngực tràn ngập chua xót, đột nhiên dưới chân mềm nhũn, té ngã trên mặt đất, giãy dụa hai cái, rốt cuộc vô lực đứng dậy.
Quân Doanh Thệ ngồi ở trong xe ngựa, hai tay đặt trên bụng, nhắm mắt lại.
Xe ngựa đi trên đường đá, phát ra âm thanh Lộc! Lộc.
Trăng trên cao, tịch mịch phát ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, lạnh lùng chiếu rọi xuống mặt đường, ẩn ẩn lộ ra một cỗ tịch mịch cùng thê lương.
Quân Doanh Thệ cùng Thấm Linh ngồi trong xe, hai người vẫn im lặng, không nói gì, thật lâu lâm vào trầm mặc.
Đột nhiên, không biết là ai thở dài, thanh âm có chút ai oán: “Hoàng Thượng......!Ngài thật sự......” Thấm linh mở lời, lại nhắm mắt lại, rốt cuộc nói không được.
Quân Doanh thệ nhẹ nhàng chấn động, giả cười nói: “Hoàng hậu lo nghĩ nhiều......!Trẫm như thế nào có thể......”
“Hoàng Thượng không cần gạt ta!” Thấm Linh kích động đứt lời hắn: “Nô tì nghe được rõ ràng, kia Bạch thái y đã nói rõ ràng, lời Bạch thái y nói, như thế nào có thể sai......” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm đột nhiên biến thấp, có chút nghẹn ngào.
Quân Doanh Thệ lông mi run run, bất động thanh sắc nói: “Lời nói của Bạch Dư Hạo, hoàng hậu liền như vậy tin tưởng sao?”
“Ta tin tưởng Hoàng Thượng.” Thấm Linh gắt gao nhìn hắn, thái độ thập phần kiên quyết, “Chỉ cần Hoàng Thượng nói cho nô tì không có đứa nhỏ của chủ tử, nô tì sẽ tin.”
Quân Doanh Thệ nhìn thấy ánh mắt của nàng, cảm thấy chấn động, bỗng nhiên quay đầu đi, thản nhiên nói: “Ngươi là hoàng hậu của trẫm, quan tâm đến bách tính, còn chuyện khác, liền chớ nghĩ nhiều.
Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ngươi vĩnh viễn là hoàng hậu của trẫm liền tốt rồi.” Nói xong nhắm mắt lại, không đành lòng lại nhìn biểu tình của Thấm Linh.
Thấm Linh ngã vào vách xe, trong mắt chứa đầy nước mắt, từng giọt từng giọt chậm rãi rơi xuống.
Tô Dẫn Nguyệt cảm thấy như đang nằm mộng, hết thảy tới quá nhanh, làm y trở tay không kịp.
Y sững sờ đứng tại chỗ, nhìn hai tay chính mình mà ngẩn người, vô số hình ảnh xuất hiện trong đầu y.
Y nhẹ nhàng chấn động, chính mình đã làm cái gì, chính mình đều đã làm cái gì......!Hạ độc, cường bạo, giam giữ......!Tô Dẫn Nguyệt nhắm mắt lại, sắc mặt dần dần trắng bệch.
Nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi Vương phủ, y toàn thân vô lực, dựa dưới tàng cây liễu nhẹ nhàng thở dốc.
Nguyệt thượng đầu cành, ánh trăng lạnh lẻo chiếu xuống mặt hồ phẳng lặng, trong suốt như gương, ánh trăng thuần khiết theo từng gợn sóng lăn tăn trong hồ nhẹ nhàng lay động, thanh cao cô độc, ẩn ẩn lộ ra một chút bi thương.
Nhìn ánh trăng nơi mặt hồ, theo gió nhẹ, lay động, bập bềnh, lấp lánh, hết thảy, như vậy thân bất do kỷ (phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân không thể tự kiềm chế).
Tô Dẫn Nguyệt cười khổ, tựa như chính mình, thân bất do kỷ.
Hai tay ôm mặt, dòng lệ lạnh lẻo theo khóe mắt tràn ra, từng giọt từng giọt, thấm ướt cả tay, miệng đầy hương vị khổ sở.
Hài tử của ta sao......!Hài tử của ta......
Y bỗng nhiên ngẩng đầu, chống lên thân liễu đứng thẳng dậy, lẳng lặng chăm chú nhìn hướng hoàng cung, trong tràn ngập tình ý, ôn nhu triền miên, chua sót bi thương.
Vì cái gì......!Không nói cho ta biết......
Trong Chiêu Dương điện đầy trang nghiệm, đèn đuốc sáng trưng.
Hết thảy đều ấn theo phân phó của Hoàng thượng, từng góc đều đốt đèn.
Cung tì khom người thi lễ, lúc này mới quy củ lui ra.
Quân Doanh Thệ đến gần bên giường, chưa thay quần áo liền nằm xuống, hai tay đặt trên bụng, hô hấp có chút hỗn độn.
Hắn đã biết......!Hắn đã biết......!Không nên cho hắn biết......
Quân Doanh Thệ nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, nội tâm như dậy sóng.
Nằm ở trên giường trằn trọc, lại như thế nào cũng không có thể đi vào giấc ngủ, bụng lại có chút đau đớn, giãy dụa ngồi dậy, thói quen tính tìm an thai hoàn.
“Bụng......!Lại đau sao?” thanh âm nhẹ nhàng vang lên, có chút do dự, mang theo chút bất an.
Quân Doanh Thệ tay cứng đờ, thân thể run rẩy, cũng không xoay người lại.
Lặng im một lát, thấy hắn không có phản ứng gì, Tô Dẫn Nguyệt mới dám đến gần.
“Hảo hảo nằm......!Ta giúp ngươi tìm.”
“Ngươi tới làm gì!?”
Tô Dẫn Nguyệt động tác tìm kiếm hơi dừng lại, giật nhẹ khóe miệng, xấu hổ mở miệng: “Ta......”
“Cổn!”
Tô Dẫn Nguyệt nhẹ nhàng chấn động, ngây người một lát, tiếp tục dường như không có việc gì mà tìm kiếm, “Đặt cùng với nơi lúc trước?”
Quân Doanh Thệ quay đầu, nhìn hắn nửa ngày, chậm rãi nói: “Tô Dẫn Nguyệt, ngươi đi đi.
Ta không nghĩ gặp ngươi.”
Tô Dẫn Nguyệt lấy ra một viên thuốc, phúc hạ mi mắt, lông mi run rẩy, thì thào hỏi: “Vì cái gì không nói cho ta biết?......”
“Ngươi......” Quân Doanh Thệ nhìn y, nhất thời không biết phản bác thế nào, lời nói tắc ở trong miệng, không phát ra âm thanh.
“......!Là đứa nhỏ của ta? Lần trước ta tới nơi này, ngươi cũng là bụng đau......!Ta nhớ rõ, rất rõ ràng.......!Vì cái gì không nói cho ta biết......” Tô Dẫn Nguyệt liếm liếm khóe miệng, mang theo hương vị chua sót.
Quân Doanh Thệ nhắm mắt lại, không hề nhìn y, cũng không nói nữa.
Tô Dẫn Nguyệt nắm lấy tay hắn, thật cẩn thận hỏi han: “Ngươi lưu lại nó......!Kia vẫn là thích ta, đúng hay không?”
Quân Doanh Thệ trầm mặc, nhắm mắt lại, quay đầu đi.
Tô Dẫn Nguyệt lôi kéo tay hắn, khẩn trương nhìn hắn, thời gian giống như đọng lại, chỉ nghe đến tiếng hô hấp của hai người.
Tô Dẫn Nguyệt thật khẩn trương, nóng lòng muốn biết, tim đập hỗn loạn.
“Như thế nào có thể!?” Đột nhiên một tiếng cười lạnh, Quân Doanh Thệ chậm rãi mở mắt.
Tô Dẫn Nguyệt giật mình, trong ánh mắt kia, thế nhưng ẩn ẩn cất giấu sát khí.....
Này......!Như thế nào có thể!?
Vừa cảm thấy thế, Tô Dẫn Nguyệt phục hồi tinh thần lại, hơi hơi cười khổ.
Ngươi còn muốn muốn giết ta sao.......