Lâm Song Song cuối cùng cũng gọi được cho bên chăm sóc khách hàng, tuy nhiên chỉ nhận được lời xin lỗi, hiện tại họ không giải quyết được.

“315, khiếu nại!"

"Chị em đâu mau gỡ bỏ app phế thải này đi. Sau đó lên trang web đánh giá tiêu cực."

"............"

Hứa Nhất Nặc đành phải kéo các cô ấy đi đến khu vực chờ ở đại sảnh, vừa kiên nhẫn an ủi họ, vừa nhìn về phía quầy lễ tân. Chờ người bạn của Triệu Diệc Tinh đi xuống trả phòng.

Mấy phút sau, có một người đàn ông đeo kính, cao ráo lịch lãm bước ra từ trong thang máy, đi thẳng đến quầy lễ tân. Cúi đầu xuống nói chuyện một lúc, lại ký vào tờ giấy mà nhân viên vừa đưa, quay người lại nhìn đại sảnh một vòng. Khi nhìn khu vực chờ, đối diện với ánh mắt thăm dò của Hứa Nhất Nặc.

Hứa Nhất Nặc nháy mắt, người kia khẽ nghiêng đầu. Hứa Nhất Nặc ngập ngừng đứng dậy. Người kia đưa tay ra với lấy chai nước suối ở quầy lễ tân.

Đã ra tín hiệu thành công!

"Em là Tiểu Hứa đúng không?"

Hứa Nhất Nặc tiến lại gần, vẫn là người đàn ông đẹp trai nho nhã, toát lên chín chắn và trưởng thành. Số lượng người quay lại nhìn tăng lên gần đôi.

“Vâng ạ. Chào anh, anh có phải là bạn của Triệu Diệc Tinh không?" Hứa Nhất Nặc lễ phép giơ tay ra

"Tôi? Bạn......" Đối phương cứng đờ vẫn kịp đưa tay ra, giọng điệu có chút bất lực, "Được rồi, là bạn bè. Căn phòng đó đã xử lý ổn thỏa. Ở tầng 12. Em đi đến quầy lễ tân, làm thủ tục đặt phòng. ”

Hứa Nhất Nặc áy náy: "Cảm ơn anh. Xin lỗi vì đã làm phiền anh."

Đối phương bật cười hỏi: "Chuyện nhỏ, em là... nghệ sĩ vừa mới debut? ”

“???” Hứa Nhất Nặc ngơ ngác khẽ chớp mắt, chỉ đám bạn đang ngồi chờ đằng kia, khẽ lắc đầu nói, "Không phải. Em là nhiếp ảnh gia của một tạp chí thời trang. Cùng đồng nghiệp đi đến du lịch. ”

"????"

Đối phương nghe thấy vậy, có hơi bất ngờ, không nói gì thêm liền vẫy tay chào rồi rời. Hứa Nhất Nặc không dám chậm trễ, vội vàng quay về khu vực chờ trấn an mấy cô gái đang hoang mang, làm theo lời dặn người kia đi đến nhận phòng.

Khi nhìn thấy hóa đơn 200 NDT đỏ chói, Hứa Nhất Nặc lấy lại tinh thần, vội vàng ký tên. Hai căn phòng ngay cạnh nhau, rất thích hợp để mấy cô gái buôn chuyện trước khi đi ngủ.

Trong lúc đứng chờ thang máy, Lâm Song Song không thể nhịn được quay sang hỏi cô: "Rõ ràng đã kín phòng? Cậu tìm đâu phòng trống vậy? ”

Chú Vịt Vàng tò mò hỏi: "Đúng vậy. Dạo gần đây caca ngày càng trở nên nổi tiếng. Ngày càng nhiều fan tư sinh và chó săn bám theo. ”

Ai mà có thể ngờ được rằng, sau khi chương trình “Girls Over Flower” trở nên nổi tiếng, ngoại trừ các thực tập sinh ra, người thu hút nhiều fan nhất không phải PD hay giáo sư, ngược chính chính là Triệu Diệc Tinh- vị khách mời đặc biệt chỉ xuất hiện đúng 2 tập? Đây chắc chắn do hào quang của nam chính.

Hứa Nhất Nặc bật cười vội vàng tìm cớ: "Vừa nãy tớ vẫn luôn quan sát quầy lễ tân, vừa thấy có người đến trả phòng. Vội vàng gọi mọi người. Đây chỉ là điều trùng hợp thôi. ”

“Mấy người chúng ta may mắn thật đấy!”

"Đúng vậy! Quả nhiên từ khi làm tiểu tiên nữ của caca, chúng ta ngày càng may mắn.”

Đúng là rất may mắn, đặc biệt khi họ quẹt thẻ bước vào phòng, họ càng cảm thấy may mắn hơn. Tiểu Lam đi dạo một vòng quay phòng, phấn kích nói: "Chị Nam, so với phòng lần trước của chúng ta ở thì đẹp hơn nhiều! Thực sự chỉ có 200NDT thôi sao?! ”

Hứa Nhất Nặc ngạc nhiên lấy tay che miệng lại: "Đúng vậy, giá phòng khách sạn ở mấy địa điểm du lịch thường chênh lệch nhau rất lớn? ”

Phải cảm ơn Triệu Diệc Tinh tính toán chu đáo, giúp bọn cô tiết kiệm một khoản tiền lớn!

Ở trong phòng ngồi nghỉ một lúc, gáo nước lạnh vừa nãy do hiện thực dội xuống đã gần như trôi đi. Nhiệt huyết chạy theo Idol, sửa sang lại đồ đạc chuẩn bị xuất phát.

Hào quang nam chính có nghĩa là fan có rất nhiều dáng vẻ khác nhau. Lễ khai máy của bộ phim “Cẩm Thư Hành” với sự góp mặt giới truyền thông cùng fan hâm mộ. Tạo hình tiên tử hạ phàm thu hút rất nhiều fan mới. Cộng thêm phản ứng dây chuyền của chương trình “Girls Over Flower”. Lúc mấy người Hứa Nhất Nặc đi đến bên ngoài trường quay. Nhìn thấy có rất nhiều cầm theo điện thoại, trên cổ còn đeo camera, so với lần trước thì số lượng nhiều lên gấp đôi.

“Trời ơi. Những người này đều đi đến ủng hộ caca sao?" Chú Vịt Vàng chưa từng chứng kiến cảnh tượng như vậy, trợn tròn mắt há hốc mồm.

Hứa Nhất Nặc tuân thủ theo quy tắc những người làm việc trong ngành, phân tích khách quan và hợp lý: "Không hẳn tất cả, chắc chắn ở đây có một số là fan hâm mộ các diễn viên khác. Nhưng hầu hết đều là Ngôi Sao. ”

Bánh Su Kem nheo mắt lại tìm kiếm một vòng: "Không thấy mấy người Mộ Nhiên đâu. ”

Tiểu Lam ngẩng đầu lên chỉ vào trường quay: "Chắc dùng thang lẻn vào bên trong rồi. ”

"????"

Họ chỉ mới từng nghe đồn qua, chưa bao giờ tận mắt chứng kiến, nên có chút bất ngờ.

Mấy bức ảnh tung lên mạng hai ngày trước, trang phục lần này Triệu Diệc Tinh mặc khác với trạng phục lần trước bọn cô nhìn thấy. Có thể bộ phim đã chuyển sang giai đoạn khác. Tạo hình trở nên lạnh lùng trưởng thành hơn. Lần trước, vì sự ép của hội chị em cô đành phải đi theo đến đây. Nhưng lần này thì khác, Hứa Nhất Nặc tràn đầy năng lượng, cẩn thận điều chỉnh ống kính.

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm [1], hôm nay cô nhất định chụp những tấm hình thật đẹp cho Triệu Diệc Tinh!

[1] Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (拿人手短, 吃人嘴短): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.

Chú Vịt Vàng cùng Bánh Su Kem lần đầu đến đây, nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy mới lạ. Ba người đã đi đến lần thứ hai, vui vẻ giải đáp mọi thắc mắc của các cô ấy. Bên này là địa điểm các đoàn làm phim thuê, kia là xe tải chứa đạo cụ, còn chỗ kia địa điểm đăng ký làm diễn viên quần chúng...

Đang trò chuyện hăng say, họ nhận ra Triệu Diệc Tinh bước ra, lối ra vào trường quay vây kín người. Bọn cô tạm dừng cuộc nói chuyện, nhanh chóng đuổi theo mọi người.

Triệu Diệc Tinh đầu hơi cúi xuống, vội vàng rời đi. Sợi tóc dài rơi trên trán. Mấy người Hứa Nhất Nặc vội vàng chạy tới. Triệu Diệc Tinh dường như có thể cảm nhận được, vừa ngẩng đầu lên ánh mặt hai người chạm vào nhau.

Hứa Nhất Nặc giống như lúc ở nhà, thích buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo phông trắng quấn báo lôi kéo bạn bè chạy về phía anh. Hoàn toàn khác với dáng vẻ nghiêm túc khi chuẩn bị đi ra ngoài làm việc, có hơi ngốc nghếch. Triệu Diệc Tinh tự tưởng tượng trong vòng một giây, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Á á á á ca ca!!!.”

Nụ cười đó đã bị fan hâm mộ bắt gặp, bọn họ đang đi, đột nhiên bên cạnh có nhóm người xông tới, vừa đi vừa chen lấn xô đẩy, khiến Bánh Su Kem ngã nhào ra đất. Vì lúc đó Hứa Nhất Nặc đang nắm tay Bánh Su Kem nên cô suýt chút nữa thì ngã.

Một hét vang lên nhưng mọi người không một ai để ý. Mấy người Lâm Song Song vội vàng dừng lại chạy sang đỡ Bánh Su Kem lên. Hứa Nhất Nặc vội tiến phía trước giữ balo kẻ đẩy ngã Bánh Su Kem.

"Đụng trúng người khác, cô không nhìn thấy sao?"

Nhóm người buộc phải dừng lại, quay lại nhìn. Trời, là người quen cũ, nhóm người Mộ Nhiên.

“Mau thả tay ra." Mộ Nhiên lo lắng nhìn Triệu Diệc Tinh đã đi tới rất gần, lại nhìn thấy người kia đỡ dậy, lẩm bẩm nói: “Caca sắp đến rồi. Mau thả tay ra. ”

“Con m* mày!”

Hứa Nhất Nặc quay lại nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của Bánh Su Kem, khí huyết dâng trào lên, miệng tuân ra lời mắng chửi mặc dù không quen lắm.

Hết lần này đến lần khác, các cô bé ngoan ngoan dù bị thương không dám lên tiếng. Làm sao cô có thể bỏ qua cơn tức giận này!

"Mấy người đụng trúng người khác không biết sao? Nếu không cần dùng mắt thì đi hiến tặng cho người cần dùng? Là người khuyết tật thử xem mấy người đi chụp ảnh kiểu gì? Chẳng lẽ mẹ ở nhà không dạy thì vô tình đụng trúng ai đó phải nói lời xin lỗi sao? ”

".................."

Bốn cô gái đứng phía sau trợn mắt há hốc mồm, quay sang nhìn nhau.

Chú Vịt Vàng, Bánh Su Kem, Tiểu Lam: Thì ra lúc chị Nam tức giận nhìn đáng sợ như vậy!

Lâm Song Song: Đừng nhìn tôi, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy!

Giọng nói dịu dàng khi hét lên vẫn có đủ sự uy lực, khiến mọi người đều nhìn về phía bên này. Từ nãy đến giờ Triệu Diệc Tinh vẫn luôn nhìn Hứa Nhất Nặc, đương nhiên đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện.

Vừa nãy anh nhìn bước đi của Hứa Nhất Nặc có hơi loạng choạng, có lẽ cô đã bị bong gân…

“Không cần mấy cô đỡ cô ấy dậy, nhưng ít nhất nói lời xin lỗi?" Hứa Nhất Nặc không để ý rằng nơi này đã trở thành tâm điểm sự chú ý. Thấy mấy người Mộ Nhiên vẫn giữ im lặng, kẻ thì bĩu môi, kẻ trợn tròn mắt. Hứa Nhất Nặc sắc mặt tối sầm lại, tiếp tục giữ chặt balo của bọn họ, "Ngang ngược vô lý, mấy người là con cua tái sinh sao? ”

"Không sao chứ, em có bị thương không?"

Hứa Nhất Nặc vẫn nhìn chằm chằm mấy người Mộ Nhiên, cho đến khi nghe thấy giọng nói trong trẻo dịu dàng, cô mới lấy lại tinh thần từ từ bình tĩnh lại. Triệu Diệc Tinh đang đứng trước mặt bọn cô, nhíu mày vẻ mặt để lộ sự lo lắng.

Người hâm mộ đang đứng vây quanh: "!!!! ”

Hứa Nhất Nặc: "??? ”

Bánh Su Kem cố đứng dậy, phấn kích hai mắt sáng rực, lắc đầu nói: "Không sao ạ!!! Không sao ạ!!! ”

Sắc mặt Triệu Diệc Tinh đã dịu đi, lại hỏi tiếp: "Em có sao không? ”

Hứa Nhất Nặc lúc này mới nhận ra anh đang hỏi cô, vội vàng tiến lại về phía Bánh Su Kem, tay vẫn giữ chặt lấy thủ phạm: "Không sao ạ. ”

Lúc nãy Mộ Nhiên cùng hội chị em sắc mặt tối sầm trợn tròn mắt lên nhìn, lúc này trở nên trắng bệch. Bàn tay đang camera từ từ hạ xuống. Cô gái ánh mắt đảo qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Bánh Su Kem, hoảng hốt nói: "Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi tôi quá nóng vội nên không để ý. Tôi không hề cố ý đâm phải cô. ”

Bánh Su Kem khẽ nói: "Không sao đâu. ”

Hứa Nhất Nặc lúc này mới chịu thả tay ra.

Triệu Diệc Tinh nhắc nhở mọi người nhớ chú ý an toàn. Sau đó còn quay lại nhìn mấy người Mộ Nhiên. Các fan hâm mộ đều cảm nhận được sự lạnh lùng trong ánh mắt đó.

Trần Lạc nghĩ thầm trong lòng may hôm nay giới truyền thông không đến thăm ban, may là chuyện này không liên quan gì đến Triệu Diệc Tinh, anh ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, cẩn nhẫn nhắc nhở các fan không được chen lấn xô đẩy, an toàn là trên hết. Hộ tống Triệu Diệc Tinh lên xe bảo mẫu.

Mộ Nhiên cùng hội chị em khá nổi tiếng trong giới fan hâm mộ, có rất nhiều người nhận ra họ, thì thầm to nhỏ rồi lần lượt rời đi.

Mấy người Hứa Nhất Nặc không thèm để ý sắc mặt tái mét của bọn họ. Vội vàng đỡ Bánh Su Kem quay về khách sạn. May là trong balo Hứa Nhất Nặc luôn có sẵn hộp urgo cùng cồn sát trùng. Trước đó, Tiểu Lam cũng từng gặp tình huống tương tự. Cô bình tĩnh lại và cố gắng điều tiết bầu không khí, nói nói cười cười một lúc, mọi người ném chuyện này sau đầu.

Đám người Hứa Nhất Nặc không để ý đến sắc mặt nhiều màu sắc của các nàng, vội vàng mang nước sốt bong bóng trở về khách sạn. Cũng may trong ba lô Hứa Nhất Nặc

“Hầy, tiếc là vẫn chưa chụp nhiều ảnh." Bánh Su Kem tự trách bản không, "Không biết có gây phiền toái gì cho caca không, giống với Tiểu Lam lần trước ý. ”

Hứa Nhất Nặc nói: "Không sao đâu. Tất cả mọi người nhìn ra được đây không phải lỗi caca, càng không phải lỗi của em. Caca còn rất quan tâm đến sự an toàn fan hâm mộ! ”

Lâm Song Song chắp hai tay lại: "Quả nhiên, là cục cưng của tôi. Các cậu có nhìn thấy ánh mắt anh lườm mấy người Mộ Nhiên không!? Trời ơi!? Đẹp trai quá. ”

Chú Vịt Vàng: "Có nhìn thấy! Caca vừa ngầu vừa đẹp trai. Đó hình tượng Thẩm Tư Chiêu trong lòng tới. Tớ tuyên bố tớ chính thức thăng thiên đây. ”

Hứa Nhất Nặc: "???? ”

Vừa nghe thấy cái tên Chiêu Chiêu, cô cảm thời gian không gian trở lên hỗn loạn.

"Tớ đi ra bên ngoài hóng gió một lúc, vừa nãy tôi chụp cũng được kha khá. Glory cùng Tiểu Lam ngồi chỉnh sửa lại và chọn tấm nào đẹp đăng lên weibo nhé."

Hứa Nhất Nặc phân công công việc cho từng người, cầm theo điện thoại chạy ra ngoài, tìm được một nơi yên tĩnh, mới ấm nghe máy.

"Alo, caca."

"Này… Gọi tên khác đi. Anh thực sự không quen. ”

Hứa Nhất Nặc vỗ ngực: "Được rồi, Triệu Diệc Tinh. ”

Ở đầu dây bên kia, Triệu Diệc Tinh bật cười: "Gọi cả họ tên đầy đủ anh cảm giác như em muốn mắng anh. Đến tận hôm nay anh mới biết miệng lưỡi em sắc sảo như vậy. ”

"Này, không phải. Em là người văn minh lịch sự. Vừa nãy, anh rõ ràng nhìn nhầm rồi."

Được rồi, gọi cả họ tên đầy đủ cũng coi như là một tiến bộ.

Triệu Diệc Tinh mím môi, có chút lo lắng hỏi: "Em đến khách sạn chưa? Em có bị thương ở đâu không, tình hình bạn fan hâm mộ kia thế nào rồi? ”

Hứa Nhất Nặc lên tiếng: "Yên tâm, em đã xử lý vết thương cho cô ấy. Hơn nữa, anh còn chạy đến quan tâm hỏi thăm, mấy cô ấy bây giờ đang rất phấn kích. Còn hữu dụng hơn cả thuốc. ”

"Anh có một lọ thuốc trị thương rất hiệu quả. Vừa nãy, anh nhìn thấy bước chân hơi loạng choảng. Tốt nhất nên bôi thuốc cẩn thận, em lên phòng của anh lấy nhé. ”

“Á, không cần đâu!!!.”

Hứa Nhất Nặc hoảng sợ suýt chút ngả ngửa ra phía sau, may ở đây chỉ mình cô nên không bị mất hình tượng. Phát ngôn này của nam chính quá nguy hiểm, fan đi đến phòng khách sạn của thần tượng. Không sợ chuyện bị bại lộ treo trên hotsearch suốt 3 ngày 3 đêm sau?!

Tuy rằng cô không phải là sasaeng fan. Nhưng chuyện này bị truyền ra ngoài, cô nhảy xuống sông Hoàng Hà không rửa được nỗi oan khuất?

"Bọn em chỉ bị xây xước nhẹ. Không thể đi quấy rầy thần tượng."

"Không sao đâu, đoàn làm phim bao trọn tầng này. Bây giờ đạo diễn với các diễn viên vẫn đang đi quay phim. ”

"Không được không được, bọn em là fan chân chính. Tuyệt đối không thể quầy rấy không gian riêng tư của thần tượng. Nếu không sau này làm sao dám vác mặt lăn lội trong giới."

"Ồ, không phải em đã thoát fan rồi sao."

".................."

Anh hãy nhớ kỹ câu nói này.

Im lặng trong tầm vài giây, Triệu Diệc Tinh đành phải thỏa hiệp: “Tầng anh đang ở có một sân thượng ngắm nhìn cảnh đêm rất đẹp. Em đi lên sân thượng lấy thuốc đi, nếu không anh sẽ lo lắng. ”

Hứa Nhất Nặc đành tự an ủi bản thân, để thần tượng phải lo lắng đúng là thất bại lớn của fan. Triệu Diệc Tinh nói mấy vị khách ở tầng đó vẫn chưa về, sân thượng cũng không có ai. Được, cô sẽ chọn tin anh.

Nhìn thấy con số trên bảng điện tử dừng lại số 18. Hứa Nhất Nặc cẩn thận quan sát xung quanh, nơi này yên tĩnh đến mức cô nghe hơi thở của mình

Cô đi đến cuối hành lang, mở cửa ra, có một gió khẽ thổi lúc. Lúc này cô mới nhận ra bên ngoài đã tốt, ánh trăng rất sáng, cùng ánh đèn từ các tòa nhà xung quanh. Cô nhận ra Triệu Diệc Tinh đang ngồi trên chiếc xích đu.

“Còn đứng ngây ra đó. Mau lại đây ngồi." Triệu Diệc Tinh vỗ chỗ bên cạnh.

"Đúng là đỉnh lưu, lúc trước không thèm gọi chị, giờ ngay cả tên cũng không thèm gọi." Hứa Nhất Nặc nở nụ cười rạng rỡ, đi thẳng đến đó nhưng không ngồi xuống, đứng dựa vào xích đu, nói, "Không ngờ ở đây lại có một nơi đẹp như vậy.”

"Đúng vậy, cho nên mỗi lần anh đi đến đây quay phim đều thích ở khách sạn." Triệu Diệc Tinh vừa dứt lời liền nắm lấy tay Hứa Nhất Nặc, cảm nhận cơ thể đối phương cứng đờ, giả bộ như không nhìn thấy, bật cười ngẩng đầu lên hỏi, "Em có bị thương ở đâu? ”

Hứa Nhất Nặc không hiểu sao tai lại đỏ: "Bánh Su Kem bị trầy xước ở khuỷu tay và đầu gối. Lâm Song Song bị bầm tím ở cánh tay. Còn em thì chân bị bong gân. Không sao đâu. ”

Triệu Diệc Tinh cầm lọ thuốc: "Ừ, nhớ bôi thuốc thường xuyên. Thuốc này rất hiệu quả, lần nào khi tiến tổ anh cũng đều cầm theo. ”

"Lúc quay phim thường xuyên bị thương sao?"

"Thỉnh thoảng. Đêm mát xa lần trước bọn em tặng anh vẫn đang dùng. Lấy về bôi, ngày mai sẽ không còn đau nữa. ”

"Cảm ơn anh ————."

Hứa Nhất Nặc định đưa tay với lấy thuốc, đột nhiên cổ tay bị nắm chặt kéo xuống, dù lựa đạo không lớn nhưng vì không phòng bị nên liền ngồi xuống xích đu. Đụng phải cánh tay Triệu Diệc Tinh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể qua lớp quần áo, Cơ thể bao quanh mùi hương thanh mát trong trẻo.

Triệu Diệc Tinh: "Ngoan ngoãn ngồi xuống đi, đứng đó ngăn cản anh ngắm trăng. ”

Hứa Nhất Nặc: "............"

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play