Lần đầu tiên Triệu Diệc Tinh tiếp xúc phong thái là lúc mở bát trang bìa đầu năm, anh có mối quan hệ khá tốt với chủ biên, biết cách thể hiện biểu cảm đúng chủ đề. Nghe được cuộc nói chuyện hai người, anh rất ngạc nhiên, xem ra kỹ năng chụp hình fan của anh khá tốt, nên thuận miệng hỏi thăm.
Tuy nhiên, Hứa Nhất Nặc vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, một đứa trẻ còn chưa cao bằng cái bàn, lại có thể hiểu được khái niệm phong cách của giới thời trang. Đây không phải là điều một đứa trẻ bình thường có thể giải thích được.
Nghĩ đến điều trùng hợp lúc trước, Hứa Nhất Nặc có một suy nghĩ rất táo bạo, cô hạ giọng nói xuống tỏ vẻ thần bí: "Chiêu Chiêu, về gia đình của em… tức là bố mẹ của em, chị muốn hỏi một điều.”
"Muốn hỏi điều gì?"
"Bố của em có phải tên là Lý Nam đúng không?"
“???” Triệu Diệc Tinh sững sờ mấy giây, sau đó định thần lại, nhấn mạnh nói, "Em là 'Thẩm Tư Chiêu', sao ba của em có tên là ‘Lý Nam’ được?”
"Ồ... Ha ha ha. "Hứa Nhất Nặc ngượng ngùng gãi đầu, "Chiêu Chiêu quá thông minh,
nên chị có hơi bất ngờ, làm sao em biết phong cách tạp chí, trẻ con bây giờ thích tìm hiểu mấy thứ này sao?”
Triệu Diệc Tinh bình tĩnh lôi mẹ ra làm bia đỡ đàn: "Mẹ em rất thích xem.”
Hứa Nhất Nặc cuối cùng cũng là: "Thì ra là vậy.”
Chắc chắn đó là một bà mẹ trẻ rất am hiểu xu hướng thời trang, sau khi tìm ra lời giải thích, Hứa Nhất Nặc nhanh chóng tập trung chính sự. Đâu phải lúc nào đến quán cafe nổi tiếng, đâu phải lúc nào cũng có người mẫu, cô không thể lãng phí cơ hội này.
"Này, Chiêu Chiêu, em ngồi gần cửa sổ một chút, để chị chụp cho em vài tấm hình."
Triệu Diệc Tinh nhìn thấy cô móc từ trong túi ra một chiếc máy ảnh, anh đối với mấy món đồ này rất quen thuộc, nhịn không được khẽ nheo mắt lại.
"Đừng nghiêm túc như vậy, cười lên nào. Nào, cười tươi lên nào, giống như chị nè ha ha ha. ”
"Em cầm cái gối này, dựa vào. Thử đi nào, rất êm đó.”
"Oa, Chiêu Chiêu, em nhìn xem ở bên ngoài cửa sổ có rất nhiều chim bồ câu, em ngồi xuống nhìn thử đi?...... Không sao đâu, để chị bế em lên.”
Triệu Diệc Tinh: "......"
Bàn tay nhỏ bé đang ôm gối dần siết chặt, Triệu Diệc Tinh nở nụ cười cứng ngắc, nhìn biểu cảm vui sướng Hứa Nhất Nặc điên cuồng giơ máy lên, hít thở một hơi thật sâu.
Anh là ngôi sao nổi tiếng, anh đương nhiên hiểu cảnh tượng là gì.
“Được rồi, Chiêu Chiêu em xem thử đi, nhìn có đẹp không? Em có thích không?”
Triệu Diệc Tinh nhìn chiếc camera đang giơ trước mặt, đứa trẻ dựa trên bệ cửa sổ dưới ánh nắng buổi chiều thực sự rất đẹp, vừa hồn nhiên trong sáng, ấm áp và tràn đầy sức sống.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên: "Ừm… Nhìn rất ổn.”
"Đúng không, hì hì, chị đúng là một thiên tài."
“???”
Cái quái gì vậy, không phải là do người mẫu free cùng vẻ ngoài đẹp trai này sao? Fan như thế này thì không cần.
Triệu Diệc Tinh tức giận gọi thêm một phần bánh pudding matcha, bởi vì cuộc đối thoại vừa nãy tâm trạng anh càng thêm tức giận và u ám.
Suốt cả hai đời, cô chưa từng thưởng thức bữa trà chiều nào thoải mái như vậy, chờ đến khi mặt trời lặn xuống, Hứa Nhất Nặc lưu luyến dắt cậu nhóc về nhà. Đi qua siêu thị thì khẽ dừng lại, Hứa Nhất Nặc đặc biệt hỏi cậu nhóc xem có muốn ăn món gì không?
Tủ lạnh chứa đầy thức ăn, nhưng phần lớn đều là đồ ăn nhanh, trước kia nguyên chủ thường xuyên vắng nhà, hiếm khi có dịp ở nhà nên thường gọi đồ ăn hoặc ăn đồ ăn nhanh. Hứa Nhất Nặc cảm thấy cuộc sống một cô gái trẻ độc thân không có vấn đề gì, nhưng trẻ con không thể ăn đồ ăn nhanh được.
Hứa Nhất Nặc: "Nhìn chị có giống đầu bếp khách sạn không?”
Triệu Diệc Tinh: "... Cá, đậu phụ, thịt bò.”
Hứa Nhất Nặc trừng phạt cậu nhóc bằng nhéo má, cơ bản thì cô xác nhận được cậu nhóc này xuất thân từ một gia đình giàu có nhưng gia đình không hạnh phúc, có thể ba mẹ cậu nhóc liên hôn, chất lượng cuộc sống tỷ lệ nghịch với tích cách của cậu nhóc.
Cô không thích thói xấu hạch sách đòi hỏi vô lý, đặc biệt nó không tốt đối với trẻ con. Nhưng Hứa Nhất Nặc vẫn mua những nguyên liệu cơ bản, chuẩn bị để làm cá luộc và đậu phụ hấp.
Cả hai về đến nhà trước khi bầu trời dần tối hẳn, đúng vào thời điểm tan tầm, khu phố trở nên nhộn nhịp. Triệu Diệc Tinh theo thói quen hạ thấp mũ xuống, lặng lẽ bước sang bên cạnh.
Hứa Nhất Nặc nhìn xuống thấy cậu nhóc kéo dây mũ xuống, tai thỏ căng cứng.
Hứa Nhất Nặc: “Sao em lại buộc chặt như vậy, sắp hỏng rồi.”
Triệu Diệc Tinh: "Em không sao.”
Hứa Nhất Nặc: "Ý chị nói bộ quần áo sắp rách rồi."
Triệu Diệc Tinh: "......"
Chuẩn bị về đến nhà, Hứa Nhất Nặc chuyển túi đồ sang tay còn lại, cởi chiếc mũ ra, vén mái tóc bù xù sang một bên, cuối cùng để lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.
"Em sao vậy? Em có cảm thấy lạnh không?" Hứa Nhất Nặc cầm tay lên để cảm nhận nhiệt độ, "Em cảm thấy không thoải mái ở đâu à?”
Triệu Diệc Tinh ho một tiếng: "Không phải, chỉ là em đang đói bụng.”
Hứa Nhất Nặc yên tâm, trợn mắt lên nhìn: "Làm chị sợ muốn chết, công nhận em ăn khỏe thật, buổi chiều em ăn hết sạch túi tiền của chị mà bây giờ lại kêu đói.”
Triệu Diệc Tinh hừ một tiếng.
****
Lại quay về ngôi nhà này, Triệu Diệc Tinh dường như đã quen thuộc với nơi đây, tâm trạng hôm nay tốt hơn hôm qua rất nhiều, vừa bước vào nhà ngửi mùi oải hương dường như thơm hơn hôm qua.
Xỏ đôi dép lê lạch bạch chạy vào phòng khách, trèo lên ghế sofa và nằm xuống, nhắm mặt lại, hít thở sâu một hơi.
Không ngờ, Trần Lạc vội vàng gọi điện thông báo cho Cố Triều Dương.
Một giây trước, anh nghe mấy cô ấy buôn chuyện, một giây sau nhìn thấy hiển thị trên màn hình điện thoại.
Một giây trước còn cùng Hứa Nhất Nặc các cô nói bậy, một giây sau nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, dường như có một gậy đang giáng xuống đầu của anh, buổi chiều thư giãn ấm áp đã bị hiện thực phá tan tành.
"Não không cần dùng nữa có thể đi quyên góp cho người cần dùng?! Tôi hớt hả chạy đến cứu mạng cậu không phải để cậu tỉnh dậy chọc giận tôi!" Giọng nói tức giận Cố Triều Dương từ trong ống nghe truyền ra, khiến Triệu Diệc Tinh giận bắn minh, dựa theo bản năng quay đầu lại nhìn Hứa Nhất Nặc đang ngồi ở trong cafe.
"Thằng bạn nào mà to gan như vậy dám thu nhận một tên ngốc vừa khỏi bệnh. Nói ra đi, để tôi chữa bệnh cho cả hai người luôn!"
"Tôi thực sự đã khỏi bệnh, không sao đâu, mấy ngày nữa tôi sẽ về."
"Vậy bây giờ cậu quay về nhà, tôi với Trần Lạc đang ở nhà chờ cậu, tôi còn mang hòm thuốc theo."
Ở nhà Hứa Nhất Nặc nghỉ ngơi một đêm vất vả lắm mới khôi phục được sinh lực, lại nhận được thử thách khó khăn, huyệt thái dương dứt lên từng cơn. Triệu Diệc Tinh biết Cố Triều Dương không dễ bị lừa như Trần Lạc, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
"Tôi thực sự có việc phải làm, mấy ngày nay không thể trở về." Ánh mắt Triệu Diệc Tinh nhìn lướt qua khuôn mặt Hứa Nhất Nặc, nghĩ, "Thực ra tôi có một chút chuyện riêng cần phải xử lý. Tôi ngủ một giấc tỉnh dậy liền khỏi bệnh, bác sĩ Cố không cần lo lắng cho tôi.”
Cố Triều Dương nhấn gọi điện thoại: "Được, Trần Lạc đang ở bên cạnh tôi, cậu nói đi cậu đã xảy chuyện gì, nếu người bắt cóc cậu đang ở bên cạnh cậu thì nghe cho rõ đây, chúng tôi ngay lập tức báo cảnh sát.”
"Thực ra là do fan của tôi.... cô ấy sắp phẫu thuật nên muốn được gặp tôi trước khi lên bàn mổ.”
Triệu Diệc Tinh khẽ dừng lại, anh không muốn đem xui xẻo đổ lên đầu Hứa Nhất Nặc. Trước đây anh cũng không tin mấy điều mê tín dị đoan, nhưng sau khi tỉnh dậy, bị tia sét kỳ lạ đánh trúng, anh theo bản năng muốn tránh mấy điều xui xẻo này.
"Ồ, thì ra là như vậy." Lương y như từ ý, giọng điệu Cố Triều Dương dịu hẳn đi, "Vậy
có điều gì mà không thể nói cho chúng ta biết, tôi là bác sĩ riêng của cậu, lão Trần là người đại diện của cậu.”
"Cô ấy muốn giữ kín."
"Cũng đúng, phải bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân."
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Trần Lạc: "Hóa ra là vậy, hại tôi lo lắng suốt cả đêm. Thôi quên đi, tôi cũng không phải mới quen biết cậu, tôi không mong đợi gì cậu sửa đổi. Tuy nhiên, thần tượng và người hâm mộ phải giữ một khoảng cách nhất định. Sau khi an ủi và động viên cô ấy cậu nhanh chóng quay trở về. Đúng rồi, ngày hôm nay có thông báo chính thức về “Cẩm Thư Hành”, nếu cậu bận để tôi lên weibo chia sẻ giúp cậu.”
Mấy năm nay, khi nghe tin fan bị bệnh thần tượng lén lút đến thăm và an ủi fan ngày càng nhiều và phổ biến. VD: Quyên góp tiền chữa bệnh, mở concert tặng fan, đều được công chúng đón nhận và ca ngợi, là hình ảnh thần tượng tiên tử nhân gian.
Trần Lạc đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, suy nghĩ một lúc, hy vọng anh tiết lộ là fan đang ở đâu, sau khi cuộc phẫu thuật thành công có thể đăng bài chia sẻ lên weibo được không.
Triệu Diệc Tinh: "Không thể trả lời.”
Trần Lạc: "Hừ!”
Xin nghỉ phép 3 ngày, cố kéo dài thời gian để đi tìm chìa khóa giải quyết vấn đề. Triệu Diệc Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng 3 ngày sau thì phải làm sao bây giờ?
Nếu anh không tìm được cách quay trở lại hình dáng cũ thì sao? Đành phải đi đến gặp Trần Lạc và Cố Triều Dương, nói mình là huynh đệ tốt thất lạc ba ngày của mấy người?
Đầu của Triệu Diệc Tinh muốn nổ tung, cau mày nhìn lướt qua căn nhà, khi nhìn thấy một bóng người trước tủ lạnh liền dừng lại, tầm mắt lập tức trở nên rõ ràng.
"Chị không định nấu ăn à?" Triệu Diệc Tinh vội vàng chạy đến hỏi, ngẩng đầu nghi ngờ hỏi, "Đây là cái gì vậy?”
Hứa Nhất Nặc cố vác túi thức ăn nặng đến mấy kg lên, bao bì bên ngoài rực rỡ sắc màu kích thích cảm giác thèm ăn, hoàn toàn có bỏ qua thành phần nguyên liệu ở góc dưới cùng bên tay trái.
Nhìn thấy cậu nhóc, Hứa Nhất Nặc quyết định để túi nguyên liệu lên bàn ăn, vui vẻ ngồi xuống ghế, "Nguyên liệu làm lẩu cùng các gói gia vị, hương vị gì cũng có. Chiêu Chiêu thích loại lẩu nào, hay muốn ăn nước chấm nào? Tất cả đều có ở đây, em cứ chọn thoải mái. ”
Hương vị tê cay, mùi hương thơm mát, tiêu…
Triệu Diệc Tinh: "......"
Mấy thứ này cũng gọi là hương vị gì cũng có.
"Ăn đồ ăn có gia vị trong suốt thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, nhất là đồ ăn vặt." Triệu Diệc Tinh bị chế độ ăn uống khoa học của Trần Lạc tẩy não, vẻ mặt nghiêm túc, "Tốt nhất không ăn mấy loại gia vị này, bình thường chỉ cần hấp với luộc là được rồi.”
"Em vẫn còn nhỏ làm sao lại học được cái thói cằn nhằn này, không ăn gia vị, vậy vừa rồi em có ăn thịt cay không?"
"Đó là vì chị ép em ăn." Lý do không thể chối cãi được.
“............”
Hứa Nhất Nặc bĩu môi, tuy rằng thói quen kén cá chọn canh của cậu nhóc không được tốt, nhưng lần này cậu nhóc đúng. Mấy nguyên tắc dưỡng sinh này được nhiên cô biết, vấn đề cô không thể làm được!
"Chị không biết nấu ăn." Hứa Nhất Nặc lẩm bẩm nói.
Đôi mắt long lanh trợn trừng lên nhìn, khuôn mặt to bằng bàn tay chỉ còn lại đôi mắt.
Hứa Nhất Nặc bị cặp mắt trong suốt nhìn đột nhiên cảm thấy áy náy, thầm nghĩ: "Công việc của chị rất bận, em xem hôm qua chị tan làm muộn mới gặp được em, chị bận đến mức không có thời gian ăn cơm, làm sao có thời gian nấu cơm được.”
Triệu Diệc Tinh khoanh hai tay trước ngực nói: "Đây không phải là lý do.”
Hứa Nhất Nặc theo bản năng định gật đầu, lại vội vàng lắc đầu: "Chiêu Chiêu còn nhỏ, chờ sau này khi lớn lên khi công việc trở nên bận rộn lúc đó em sẽ hiểu.”
Thái độ Triệu Diệc Tinh rất kiên quyết: "Không được, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Đặc biệt là trong mấy chục giờ qua, anh chưa bao giờ cảm thấy giác ngộ hơn bây giờ.
Hứa Nhất Nặc đương nhiên hiểu điều này, vì thế đành phải nhượng bộ nói: "Vậy chị thả một chút vào thôi, có được không?”
"Chị tìm một cái cớ để tự an ủi mình thôi."
“Mẹ kiếp, sao tên nhóc này lại khó nuôi như vậy!”
Hứa Nhất Nặc bĩu môi, nhụt chí ngồi xuống lấy điện thoại ra, chuẩn bị tìm kiếm xem ở gần đây có nhà dưỡng sinh không.
"Quên đi, phải ưu tiên bệnh nhân, ai chịu khổ cũng được nhưng không thể để bảo bối chịu khổ, chị gọi một phần đồ ăn ở bên ngoài nhé? Đông y dưỡng sinh ôn hòa bổ dưỡng.”
“............”
Triệu Diệc Tinh quay mặt một bên, cặp mắt len nhìn màn hình điện thoại của Hứa Nhất Nặc, nhận ra cô không hề nói đùa, vội vàng đưa tay ra ngăn cản cô.
"Không cần."
Anh có chút bực bội, mỗi ngày fan gửi bình luận bên dưới bài đăng Weibo của anh, bảo anh ăn đủ 3 bữa đúng giờ, khi có thông báo về chuyến công tác lúc ở sân bay gặp anh họ dặn chú ý chênh lệch nhiệt độ và nhất định bảo vệ sức khỏe, còn tặng cho anh mấy món quà nhỏ.
Lúc mới debut, anh chưa thích nghi được thời tiết, bị viêm dạ dày cấp tính kèm theo sốt khiến việc ghi hình ở chương trình trì hoãn và chuyển sang ngày hôm sau. Fan sau khi biết tin còn mắng Trần Lạc lên hot search.
Triệu Diệc Tinh còn tưởng rằng fan cũng biết chăm sóc người khác, nhưng tại sao không biết cách tự bảo vệ sức khỏe bản thân?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Triệu Diệc Tinh khẽ lắc đầu, bất lực nói: "Đừng gọi đồ ăn bên ngoài, để em làm.”
Hứa Nhất Nặc không kịp phản ứng: "Em định làm gì?”
Triệu Diệc Tinh thở dài: "Nấu cơm.”
Hứa Nhất Nặc: "!!!”
Hứa Nhất Nặc tự hỏi từ “nấu ăn” ở thế giới này có bao nhiêu ý nghĩa, cô quay lại nhìn vào trong bếp, nhìn thấy Triệu Diệc Tinh - còn không cao bằng kệ bếp.
............
......
Hứa Nhất Nặc: "Ha ha ha ha.”
Triệu Diệc Tinh: "......"
"Xin lỗi, chị sai rồi." Sau khi cười đủ rồi, Hứa Nhất Nặc lập tức bình tĩnh trở lại, nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân, cầm bàn tay nhỏ bé lên, "Chị không biết nấu ăn, chủ yếu là năm đó chị thi đại học xong để chọn chuyên ngành, chị chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có em ở bên cạnh giống như ngày hôm nay. Chiêu Chiêu cố gắng chịu đựng, mỗi người đều học cách thích ứng và trưởng thành..."
Triệu Diệc Tinh từ trên ghế nhảy xuống, đi vào trong phòng bếp không thèm quay đầu lại nhìn: "Em thực sự biết nấu ăn, chị mau đến đây phụ giúp em, em đang đói bụng.”
Hứa Nhất Nặc ngơ ngác hơn cả lúc mới tỉnh dậy phát hiện mình xuyên đến một thế giới khác. Bối rối bước vào phòng bếp.
Nguyên chủ đương nhiên cũng không biết nấu ăn, cuộc sống mọi cô gái độc thân đều giống hệt nhau. Thiết bị và đồ dùng trong nhà bếp đều có đủ, chỉ thiếu đúng một cái máy biết làm cơm tự động.
Sau khi tìm kiếm ký ức liên quan đến nhà bếp. Hứa Nhất Nặc nghe thấy đối phương sai cô lấy nguyên liệu vừa mới mua về ra, lúc này nhận ra những gì cậu nhóc nói đều là sự thật.
“Không phải, em thực sự định nấu ăn sao?!" Hứa Nhất Nặc hoảng sợ vội vàng kiểm tra các thiết bị điện, "Em còn chưa cao bằng cái kệ bếp.”
Triệu Diệc Tinh cố gắng không thay đổi nét mặt nói: "Lấy giúp em một cái ghế đến đây, cảm ơn.”
Vì vậy Hứa Nhất Nặc bán tín bán nghi đứng sang một bên, thỉnh thoảng lại đưa nguyên liệu nấu ăn cho Triệu Diệc Tinh đang đứng trên ghế cầm dao thái rau.
Nồi, chảo, xoong đều là loại nhỏ, để tiện cho các cô gái cả vạn năm mới xuống bếp một lần, anh không cần phải tốn sức. Thịt và rau đặt trên cái đĩa nhỏ, đủ cho hai người ăn.
Dùng thìa để kiểm tra nhiệt độ cũng vô ích, lật chảo và đảo thìa không thành vấn đề, vì không có đủ sức nên đành phải ra lệnh cho Hứa Nhất Nặc. Cô gái này có hơi ngốc, nhưng rất ngoan ngoãn nghe lời và khá nhanh nhẹ.
Hứa Nhất Nặc chiến đấu một lúc, hình dung được bối cảnh gia đình của nhà cậu nhóc.
Xuất thân không hề tệ, nhưng tính tình kì quặc, sở hữu chỉ số IQ rất cao, trưởng thành, biết nấu ăn. Vừa nhìn đã biết bố mẹ mải để tâm đến công việc, không có thời gian chăm sóc con trai, thế nên phải học cách tự trưởng thành và có hơi bướng bỉnh, ngay cả việc nấu ăn tự mình làm.
Khi nghĩ đến hình ảnh cậu nhóc này ở nhà một mình, đứng lên ghế vất vả nấu ăn...
"Cá rô hấp thêm năm phút nữa là chín rồi, chị mang cái đĩa này ra trước đi..." Triệu Diệc Tinh múc thức ăn trong nồi cho ra đĩa, định để Hứa Nhất Nặc bưng ra ngoài,
quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của đối phương, ánh mắt dịu dàng.
Không, thay vì nói dịu dàng, đúng là hiền từ, ánh mặt thương hại lại bất lực.
???
Triệu Diệc Tinh bối rối: "Nhất Nặc?”
Hứa Nhất Nặc: "Hầy."
"Đồ ăn đã chín rồi."
"Hả? Được rồi được rồi.”
Hứa Nhất Nặc tạm thời thu lại biểu cảm trìu mến, bưng đĩa thức ăn nóng hổi đi ra ngoài, vừa đi vừa lo lắng, quay đầu lại dặn dò: "Chờ chị quay về, cẩn thận kẻo ngã, đợi chị một chút.”
Trong lòng Hứa Nhất Nắc vẫn còn nghi ngờ tay nghề của anh, sau khi nếm miếng cá rô phi, hoàn toàn bị xua tan.
“Ăn rất ngon!
"Chỉ vậy thôi à?"
"Tuyệt cú mèo! Tuyệt cú mèo!”
"Còn gì nữa không?"
"Hả? Là sao?”
Triệu Diệc Tinh bình tĩnh gắp đồ ăn: "Em tưởng chị chuẩn bị rất nhiều lời khen ngợi không bị lặp lại. ”
Hứa Nhất Nặc bĩu môi: "Mấy lời khoe khoang kiểu đó, chị không thể nói ra được.”
Triệu Diệc Tinh khẽ bật cười nói: "Lúc chị khen thần tượng của chị, có thể chép thành một quyển từ điển? ”
Hứa Nhất Nặc ồ lên một tiếng, mỗi lần nguyên chủ đăng ảnh lên weibo kèm theo vài câu thơ bay bổng, mỗi lần đều là một lời thả thính khác nhau, nhưng mà......
"Làm sao em biết?"
Triệu Diệc Tinh tay cầm đũa khựng lại, mặt không đổi sắc nói: "Hôm nay lúc ở quán cafe em nghe thấy bọn chị nói chuyện.”
Hứa Nhất Nặc không nhịn được liền véo má anh, bật cười nói: "Em thông minh thật đấy, em có biết nhiều thành ngữ không? ”
"Không biết." Đang bị véo má nên giọng nói khó nghe.
"Không biết là đúng rồi, thông minh như Tiểu Bất Điểm có được gì đâu, bây giờ đứng trước em chị chẳng thấy mình có ưu điểm gì nổi trội cả."
Triệu Diệc Tinh kinh thường hừ một tiếng, tiếp tục từ tốn ăn cơm. Từ khi sốt cao hôn mê bất tỉnh cho đến bây giờ, thế giới quan sụp đổ, anh chưa được ăn bữa cơm đàng hoàng tử tế. Hiếm khi có được khoảnh khắc yên tĩnh bình yên như vậy, thực sự anh có chút đói.
Nhưng những hành động này rơi vào mắt của Hứa Nhất Nặc, có vẻ cậu nhóc không nhận được lời khen nên đang tức giận.
Cũng đúng, một người trưởng thành như cô không chăm sóc tốt cho cậu nhóc, thay vào đó lại để cậu nhóc đi xuống bếp nấu cơm. Chuyện này mà bị truyền ra, Lâm Song Song nhìn cô bằng ánh mắt gì, chị Kỹ nghĩ như thế nào. Nhỡ sau này cô quay về thế giới cũ, mấy người Mina sẽ nghĩ gì?!
Đột nhiên không muốn sống nữa.
Hứa Nhất Nặc trầm tư suy nghĩ mấy giây, đặt bát xuống tiến lại gần: "Chiêu Chiêu, cảm ơn em, em nấu ăn rất ngon, đã lâu rồi chị không thưởng thức cơm nhà làm.”
“???” Đột nhiên nhận được lời cảm ơn khiến Triệu Diệc Tinh sững người lại, ngập ngừng nói, "Ừ, cảm ơn.”
Hứa Nhất Nặc không hiểu rõ tính cách của cậu nhóc, là thuận theo hay không thuận theo, vì thế cô tiếp tục khen ngợi: "Không ngờ em còn nhỏ hơn vậy, so với nhiều người trưởng thành còn giỏi hơn. Ừm, so với chị thì giỏi hơn rất nhiều!”
Triệu Diệc Tinh lúc đầu nhìn thấy cô khoa tay múa chân, đầu như muốn nổ tung, ngay sau đó nghe được lời khen của cô, tâm trạng đột nhiên tốt lên.
Khi không có lịch trình, ở nhà nghỉ ngơi, anh đã quen tự tay làm việc nhà, anh cảm thấy đã quen rồi nên không cảm thấy có gì đặc biệt, chưa từng được nghe ai ca tụng cả.
Đột nhiên nhận lời khen nghiêm túc như vậy, Triệu Diệc Tinh đương nhiên rất vui, bất kỳ ai cũng đều thích được người khác khen ngợi. Anh nhịn không được khóe môi khẽ nhếch lên hỏi: "Em thực sự giỏi như vậy sao? Giỏi hơn chị gấp bao nhiêu lần.”
“...... Giỏi hơn chị cộng 10 chị Song Song.”
"Không hiểu."
"Để chị lấy ví dụ nhé." Hứa Nhất Nặc nghĩ thầm trong lòng đúng là trẻ con, được khen mấy câu liền vui vẻ như được cho kẹo, cố nhịn cười nói, "Chiêu Chiêu đã từng nghe câu chuyện tiểu ốc đồng cô nương chưa? ”
“...... Đã từng nghe qua." Triệu Diệc Tinh đã bị đánh gục trước hình ảnh ẩn dụ này, "Cho nên em chính là tiểu ốc đồng cô nương?”
Hứa Nhất Nặc bật cười ha hả: "Không, em chính là con tiểu ốc đồng. Con trai yêu, mẹ yêu con nhất.”
"Ồ, thì ra là vậy."
Triệu Diệc Tinh nhìn bóng lưng cô đi vào phòng bếp lấy đồ uống, bất đắc dĩ thở dài.
Fan kiểu gì mà suốt ngày chiếm tiện nghi của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT