Buổi tối bên đường, ánh đèn xuyên qua tàng cây phủ xuống bàn ăn một mảng sáng màu cam ấm áp.
Tiêu Trí bê đĩa thịt bò nướng và tôm tươi tới rồi cúi đầu nghịch điện thoại, rõ ràng không muốn nói chuyện cho lắm, còn cố ý tránh phải đối mặt với Kham Băng.
Văn Vĩ không rõ vì sao, thấy anh chơi điện thoại cũng có ý kiến: "Làm gì nhạt nhẽo thế, đám fan vợ của anh lại đang giục anh bấm chuông đấy à?"
"Không." Tiêu Trí chẳng quan tâm: "Bấm chuông*, đợi lấy được tiêu chuẩn quốc gia** trước rồi nói sau."
*上钟 (Tạm edit: Bấm chuông): Mình tìm bên Baidu thì thấy nó được bắt nguồn từ phòng massage. Sau khi nhân viên massage nhận được thông báo từ bộ phận trực chuông, họ sẽ ghi lại mã số công việc của mình rồi đến phòng riêng tương ứng để cung cấp dịch vụ massage cho khách. Việc đó được gọi là bấm chuông. (Nguồn: Baidu.) Đổi tình huống vào trong truyện thì bạn Tiêu làm công việc chơi game cùng người khác, chuông ở đây là đơn từ khách yêu cầu chơi chung với bạn ấy. Bạn ấy được nhiều người yêu cầu thì dĩ nhiên quyền bấm chuông (nhận đơn) sẽ thuộc về bạn ấy rồi.
**国标 (Tạm edit: tiêu chuẩn quốc gia): Mỗi người chơi khi đến một trình độ nhất định sẽ có một danh hiệu bắt đầu từ khu, thành phố, tỉnh, quốc gia. Top 10 người chơi hàng đầu quốc gia sẽ đạt được một huy chương dành cho những người mạnh nhất, huy chương này sẽ được hiển thị khi vào trong game, đây được gọi là tiêu chuẩn quốc gia. (Nguồn: 9game.cn.)
Nói xong, anh đứng dậy đi sang bên cạnh: "Tớ đi gọi điện thoại, bảo Tiêu Nhã đến ăn cơm."
Kham Băng không hiểu bọn họ đang nói cái gì, lên tiếng hỏi: "Bấm chuông gì?"
"Chơi game cùng ấy. Anh Tiêu chơi game siêu cực, thỉnh thoảng sẽ có mấy cao thủ trên bảng xếp hạng kéo vào chơi cùng để làm bầu không khí thêm sôi động, cậu hiểu không?" Văn Vĩ giơ ngón tay lên so số lượng: "Như anh ấy đứng đầu bảng theo tiêu chuẩn quốc gia thế này, chơi cùng một tiếng mất 300."
Kham Băng không hiểu về game nhưng vẫn đang cố gắng hiểu, Văn Vĩ lại giơ một con số khác lên.
"Cuối mùa 500."
"..."
Phải nói một điều, Kham Băng còn nhớ Tiêu Trí chơi game rất giỏi, hơn nữa còn là một cậu nhóc thối mồm, gặp đứa nào gà có thể chế nhạo đến trăm câu không ngừng, lúc mới nghe nói anh vào nhóm để làm sôi động bầu không khí, Kham Băng cảm thấy rất hư cấu.
Một giây sau, Văn Vĩ đẩy cánh tay cậu: "Em gái đến rồi."
Một bóng người nhỏ nhắn mặc áo khoác đồng phục đang đi từ phía ngã tư đường sang, nhìn qua như học sinh tiểu học, cổ hay cổ tay đều rất gầy, tóc xõa xuống nên nhìn không rõ mặt lắm.
Cô bé để lộ chiếc đồng hồ thông minh đeo trên tay: "Anh ơi, đổi điện thoại khác được không?"
Tiêu Trí vén tóc: "Cái này không dùng được nữa à?"
"Vẫn dùng được." Tiêu Nhã ủ rũ: "Nhưng đứng trên đường nghe thấy xấu hổ lắm."
Tiêu Trí cười: "Trong tủ của dì Vương có cái điện thoại cũ đấy, em xem dùng được không?"
"..."
Kham Băng không nhịn được lại nhìn thêm mấy lần.
Tiêu Nhã có ấn tượng nhưng không quen lắm, cô bé liếc cậu một cái, rõ ràng có nhận ra nhưng lại không lên tiếng chào.
Có lẽ là sợ người lạ, cũng có thể lớn rồi nên quên mất, không nhớ cậu là ai nữa.
Miếng thịt nướng loáng váng dầu.
Đêm dần khuya.
Một đống chai rượu lăn lóc ngổn ngang trên bàn, Văn Vĩ say khướt cười nhạo quán net của Miếng cọ xoong: "Đáng đời anh ta quá còn gì? Đã nhắc từ lâu đừng có cho trẻ vị thành niên vào rồi, em họ anh ta ngày nào cũng dẫn theo một đám người đến cũng không thèm ngăn, giờ bị đồn công an với cục Công Thương phá còn trách ai? Đ* lại còn muốn đánh người nữa chứ."
"Cạch."
Ghế bị đạp một cái.
Tiêu Trí ngồi trong cất điện thoại chuẩn bị đứng dậy, giọng điệu thản nhiên: "Tiêu Nhã buồn ngủ, tớ đưa nó về trước."
Quay đầu thấy cô bé đang ngả vào bả vai anh, mí mắt cố lắm mới hé ra được một cái khe nhỏ, cố ngăn lại cơn buồn ngủ nhưng không có chút hiệu quả nào, lông mày cũng nhướng lên rõ cao.
Văn Vĩ: "Mới chín giờ, còn sớm mà?"
"Không sớm mấy." Tiêu Trí đứng dậy: "Học sinh tiểu học bọn nó chín giờ đã đi ngủ hết rồi."
Tiêu Nhã quay đầu nhìn anh: "... Có phải anh không nhớ em học lớp mấy đúng không?"
"Đi thôi." Tiêu Trí khẽ cười, nói sang chuyện khác: "Về nhà."
Mọi người lục tục giải tán, về đến phòng ngủ cũng đã là đêm khuya.
Kham Băng xách cái túi, kéo ghế ra rồi lấy chụp cộng hưởng từ ra. Văn Vĩ bên trong lên giường rồi bắt đầu xem mấy cái video quê một cục rồi tự mình cười đùa.
Kham Băng trải rộng tờ xét nghiệm lên bàn.
Theo bác sĩ nói thì bây giờ không hề phát hiện có dấu hiệu ung thư.
Kham Băng lấy một cái bút đánh dấu khoanh khu vực sạch sẽ trên phim chụp, dựa theo trình tự thời gian để mô tả quỹ đạo suy mòn nhiễm bẩn do ung thư mãi cho đến khi trên phim chụp chỉ còn sót lại một mảng bóng mờ lớn màu đen.
Kể từ khi sống lại đến giờ, Kham Băng vẫn không chắc chắn liệu điều này có trở thành tương lai của mình hay không, có khi nào sẽ giẫm lên vết xe đổ hay không.
Nhưng thời gian có hạn, phải không ngừng cố gắng, chỉ như vậy mới có thể bù đắp được nỗi thương tiếc ở đời trước cho Tiêu Trí.
Đêm ngày càng khuya, trên bàn Kham Băng vẫn còn sáng đèn.
Văn Vĩ chơi game xong, mắt hơi xót xót, buồn tiểu quá nên mới nhảy xuống thang giường, quay đầu phát hiện Kham Băng mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, đang chống cằm, bóng lưng vô cùng chuyên tâm, tay cậu đang cầm bút tựa như đang học rồi ghi chép gì đó.
Văn Vĩ chậc một tiếng.
Nghe thấy động tĩnh, lưng của Kham Băng cứng đờ, cậu nhanh chóng che thứ gì đó trước mặt rồi quay đầu lại.
Văn Vĩ lại chậc một tiếng hết sức thiếu đánh: "Học thần không hổ là học thần, ngay cả ngày nghỉ thứ bảy cũng học, giờ cũng phải hơn một giờ sáng rồi đó. Đúng là tấm gương sáng cho chúng ta!"
Kham Băng hờ hững nhìn cậu ấy, trên mặt không có biểu cảm gì: "Cậu làm gì đấy?"
"Tớ đi tiểu đêm."
"Vậy đi đi."
"Băng thần, cậu đang làm gì đấy?" Văn Vĩ thò đầu muốn sang đây xem.
Kham Băng nghĩ trong chốc lát mới nói: "Đang làm đề thi Olympic toán."
Văn Vĩ hít sâu một hơi, học dốt như cậu ấy sợ nhất mấy vấn đề khó nhai như vây, quay đầu chạy ra ngoài: "Được rồi, ngài cứ thong thả, tôi đi nhà xí đây."
Phòng ngủ trong trường cấp ba số 9 không có phòng vệ sinh riêng, muốn đi vệ sinh phải chạy đến phòng chung nằm ở cuối hành lang. Nửa đêm vắng lặng gió âm u, khá là khiếp người.
Văn Vĩ đi được hai bước lại quay vào: "Băng thần, đi cùng không?"
Kham Băng: "Cút nhanh."
"..."
Gan nhỏ như thế mà còn dám rủ cậu đi vệ sinh cùng.
Kham Băng từng chết qua một lần, nói ra chẳng phải càng khiếp người hơn à?
Bóng người biến mất, Kham Băng bỏ sách Ngữ Văn bên trên ra.
Quyển sổ bên dưới viết chi chít nào là đề cương, tiêu đề, tóm tắt cùng kinh nghiệm của trà xanh trên tạp chí tình cảm trai gái.
Tiêu đề: “Làm sao để thay đổi vận mệnh của một người đàn ông”.
May mà chưa bị nhìn thấy.
Vì tình cờ có được quyển tạp chí khó hiểu này nên Kham Băng ngủ rất muộn. Ngày hôm sau vừa dậy đã lập tức mở ra xem, thậm chí còn lên mạng tìm thêm không ít bài viết.
Những việc liên quan đến tình cảm thường rất khó giải quyết, Kham Băng dạo trên Zhihu cả ngày, đọc các loại ý kiến của mọi người cũng góp cho cậu không ít suy nghĩ.
Chẳng qua vừa vào lớp đã có người gõ vào mặt bàn.
Chu Hiểu ngượng ngùng lên tiếng: "Băng thần, tớ có thể hỏi bài cậu một chút được không?"
Là người đứng hạng 2, vừa nghe Kham Băng thi được hơn 700 điểm đã rớt nước mắt.
Đang xem đề, tiếng cửa "lạch cạch" vang lên sau đó là giọng nói trẻ trung của một thiếu niên truyền đến.
"Ra ngoài chơi bóng không?"
"Tiết thứ hai Lục Vi Dân sẽ đến kiểm tra đó, ra ngoài thật à? Lỡ lúc đó bị bắt về thì sao."
"Bắt thì về, chẳng lẽ thầy ấy còn ăn cậu được à? Huống chi anh Tiêu cũng đi mà, trời có sập cũng có anh ấy đỡ trước rồi."
"..."
Nghe thấy tên Tiêu Trí, Kham Băng mới ngước mắt lên.
Mấy người phía sau hình như là học sinh lớp khác, dáng người cao gầy vô cùng bắt mắt, thiếu niên đứng ở giữa bị nhóm người kia thúc giục cũng đi ra ngoài: "Được, đi chơi bóng."
Bóng dáng biến mất, Kham Băng muốn tiếp tục xem đề nhưng lại nghe thấy giọng nói có phần hả hê vang bên tai mình.
"Giờ trong lớp có thể yên tĩnh được một nửa rồi."
Chu Hiểu nói xong bắt gặp ngay nét mặt thờ ơ cùng ánh mắt của Kham Băng.
Chu Hiểu hơi lúng túng, giải thích: "Bọn họ ồn ào lắm, dù sao may mà cậu không ngồi cùng bàn với Tiêu Trí, nếu không ..."
Nếu không thế nào cậu ấy không nói được, dù sao từ trong tiềm thức cậu ấy đã sợ Tiêu Trí rồi nên lúc nào cũng coi anh như ôn thần.
Có lẽ trong lớp cũng có không ít người nghĩ như vậy.
Kham Băng không quan tâm chuyện giảng bài nữa, đứng dậy đi ra khỏi lớp học.
Sân vận động nằm phía sau khu dạy học, được ngăn cách với hàng rào kẽm gai cùng một con đường. Dưới đèn đường, những chiếc bóng của đám con trai được trả dài ra, bóng người cầm quả bóng lướt nhanh qua tầm mắt như một làn gió, trong cái lạnh lại mang theo chút nóng.
Không hiểu sao Kham Băng lại nhớ tới lúc Tiêu Trí dạy mình chơi bóng trước kia.
Vốn tính tình anh đã không tốt lắm, lại còn dạy một người không có chút thiên phú vận động nào đến tận trưa. Anh đứng bên cạnh nhặt bóng, không ngừng nói với người ném toàn trượt không vào quả nào "Không sao mà, là do cậu mới học thôi".
Vừa quay đầu gặp ngay một tên đần đến tranh sân bóng, còn chửi Kham Băng là đồ con gà.
Tiêu Trí đuổi theo tên kia muốn solo hắn, vừa đánh vừa mỉa mai, cuối cùng tâm trạng của người kia cũng sụp đổ hoàn toàn, còn ngửa mặt lên trời gào thét: "Bố m*y, chơi cùi v*! Bố m*y không xứng! Bố m*y nên tự chăm sóc mình cho tốt thì hơn!"
Mãi đến khi chọc cho Kham Băng bật cười, Tiêu Trí mới vung tay lên như hoàng đế: "Cút nhanh."
Nghĩ đến đây, khóe môi Kham Băng khẽ cong lên.
Cậu thu lại suy nghĩ rồi đi về phía sân bóng.
Cách lâu như vậy nên Tiêu Trí có lẽ không biết, ba năm cấp ba bởi vì chiều cao nên Kham Băng nhiều lần bị xếp vào đội tranh vinh quanh về cho lớp. Sau những buổi huấn luyện ma quỷ kia, trừ mấy tên năng khiếu trong đội tuyển của trường ra thì cậu thừa sức bán hành cho người bình thường trên sân bóng.
Văn Vĩ trông thấy cậu lập tức dừng động tác: "Băng thần, mắt tớ mù rồi à? Sau cậu không làm bài tập mà lại ra đây chơi?"
Kham Băng trả lời: "Ra hít thở không khí."
"Tới đây, chơi bóng cùng bọn tớ không?"
Kham Băng: "Mấy cậu chơi đi, tớ chỉ nhìn thôi."
Bên cạnh, mấy sợi tóc ướt át của Tiêu Trí xõa xuống, tính cách lạnh lùng như màn sương mỏng, thấy cậu đến cũng chỉ làm ngơ, anh đi đến dưới bảng rổ cầm lấy chai nước khoáng lên, ngửa đầu uống mấy ngụm.
"Được." Văn Vĩ không nói nhảm nữa: "Tớ lên đây!" Miệng thổi một tiếng còi xong đã chạy phi nước đại xuôi theo sân bóng.
"Ầy, hay là chúng ta trình diễn một màn cho Băng thần xem? Tuy chúng ta học không giỏi nhưng cũng có sở trường!" Cậu ấy đề nghị: "Vì anh Tiêu khá mạnh nên tớ đề nghị năm người bọn mình đấu với một mình anh ấy, các cậu thấy thế nào?"
"Được đấy!"
"Nghĩ đến không bằng hành động."
Trước mấy trò vặt lố lăng của đám con trai bên kia, Tiêu Trí ngẩn ra trong giây lát rồi lập tức mím môi: "Đ*, con mẹ bọn mày bị thần kinh đấy à?"
"Không chơi nổi à anh Tiêu?"
"Có phải anh sợ không thế?"
"Là đàn ông thì không thể nói không được đâu nha."
"..."
Đang tuổi trẻ đầy phóng túng lại kiêu ngạo, sao chịu nổi bị kích như thế? Anh quay đầu vặn nắp chai ngửa đầu uống nước, đáp trả gọn gàng: "Chờ đấy."
Một câu này khiến cả sân bùng nổ.
Ánh sáng trên sân bóng hơi tối nhưng không ảnh hưởng chút nào đến lòng nhiệt tình của mọi người. Văn Vĩ liều mạng gào thét: "Anh Tiêu tấn công nhanh lắm! Eo kia không phải là eo đâu mà là loan đao đoạt mệnh đó, bọn cậu chú ý phòng thủ cho tốt, đừng để bị bẽ mặt trước Băng thần!"
"Hay chúng ta thương lượng lại đội hình đi?"
Bên này khua chiêng gõ trống bắt đầu thương lượng.
Tiêu Trí cười nhạo: "Dù các cậu có bày ra bát trận đồ của Gia Cát Lượng cũng vô dụng thôi, đội viên phế vật. "
"Anh Tiêu! Body shaming là không đúng đâu nha!" Văn Vĩ phun thẳng: "Thứ nhất hữu nghị, cùi bắp cũng có tự tôn của cùi bắp nhá!"
Lảm nhảm một tràng.
Quả bóng xoay tròn trên đầu ngón tay của Tiêu Trí, phong thái bình tĩnh liếc thấy Kham Băng đang yên tĩnh đứng trong bóng tối bên cạnh nhìn anh, hình như còn cảm thấy rất thú vị.
Thu ánh mắt, Tiêu Trí liếm môi bước lên phía trước: "Con mẹ chúng mày vẫn còn thương lượng nữa à, Lục Vi Dân sắp cầm chổi đến quét sạch cả lũ rồi đấy."
"Anh đừng có giục." Đám người Văn Vĩ đứng đối diện có vẻ không tự tin lắm nhưng cũng không thể không bình tĩnh ứng chiến: "Đến thì đến, ai sợ ai chứ!"
Một tiếng còi vang lên, trận thi đấu bắt đầu.
Bóng người trải dài dưới ánh đèn, đế giày ma sát trên sân bóng phát ra từng tiếng kít kít. Phản xạ và độ nhanh nhẹn của Tiêu Trí xuất chúng vô cùng, lúc nâng tay ném bóng vào rổ còn được ánh sáng phác họa ra từng múi cơ bụng, trông hệt như một con báo đốm linh hoạt.
Điên cuồng nhét bóng vào rổ.
Vào rổ ...
Vào rổ ...
Đánh đánh, Văn Vĩ còn cười: "Đ*, bây giờ tao chỉ muốn quỳ xuống gọi chồng ơi một tiếng thôi, còn đánh cái đéo gì nữa mà đánh?"
"Anh Vĩ, cậu dâm thật đấy."
Tiếng cười nói vang lên, trận đấu dừng lại, các thiếu niên ngồi ở bậc thềm bên cạnh, lấy tay chống đỡ cơ thể rôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẫm trong đêm.
Kham Băng nghiêng đầu nhìn qua, Tiêu Trí đứng trong bóng tối, ánh sáng cam nhạt phủ lên hàm dưới của anh mang theo chút hương vị hoang dã, quả thật đẹp trai hiếm có.
Tâm trạng ban đầu vốn định kéo bọn họ về lớp của Kham Băng giờ cũng không còn.
Học sinh ở đây tuy học không giỏi nhưng cũng tự do và rực rỡ không kém gì các bạn ở trường cấp ba số 1.
Nghỉ ngơi một lúc, Kham Băng nhìn Tiêu Trí mở lời: "Cậu có thể dạy tớ chơi bóng được không?"
"..."
Tiêu Trí nghiêng đầu nhìn cậu.
Tính tình Kham Băng khá trầm, hiếm khi lại đưa ra yêu cầu như thế. Tiêu Trí giống như nghĩ tới điều gì, ánh mắt có chút sâu xa khó nắm bắt, anh mím môi lại không nói gì.
Hai người bọn họ im lặng, Văn Vĩ lại tương đối hào hứng: "Anh Tiêu, dạy học thần chơi bóng đi? Đây có khi là lần duy nhất trong đời anh được làm thầy của cậu ấy đấy, nhanh lên, cơ hội hiếm có đó!"
"..."
Tiêu Trí híp mắt nhìn cậu ta.
Văn Vĩ mãi mới load được: "À, thẳng thắn mà nói thì chúng ta học không bằng người ta thật mà, đừng phủ nhận làm gì."
Cực kỳ ngớ ngẩn.
Tiêu Trí đập bóng xuống sân vài nhịp, hắn đi đến dưới bảng rổ chỉ chỉ, giọng nói chuyển từ mơ hồ sang rõ ràng: "Dẫn bóng chắc cậu biết rồi, lúc ném bóng thì đệm một chút, truyền lực từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay rồi đẩy bóng đi ..."
Vừa nói vừa làm mẫu bên cạnh.
Nhưng hoàn toàn không nhìn Kham Băng lấy một cái.
"Những cái khác, tự mình luyện nhiều là được."
Tiêu Trí dạy qua loa rồi kết thúc, nhanh chóng quay đầu muốn đi.
Kham Băng cũng không phải không biết chơi bóng rổ, cậu chỉ muốn tìm đề tài để chấm dứt cuộc giằng co với Tiêu Trí đồng thời tranh thủ nói nhiều thêm mấy câu với anh mà thôi.
Trên sách trà xanh có nói, đàn ông ai cũng thích phụ nữ công nhận mình, ủng hộ mình, thỏa mãn nội tâm tựa như cậu nhóc vĩnh viễn không bao giờ trưởng thành của anh ta. Chỉ có người phụ nữ thuần thục kỹ năng khích lệ mới có thể chiếm được thiện cảm của đàn ông."
Sau đó nhìn anh bằng ánh mắt tràn ngập tình cảm và lòng ngưỡng mộ hiếm khi xuất hiện nơi cậu.
Tóm lại, hình tượng của cậu bây giờ rất giống với người chặn đường người khác lại để phát quảng cáo. Sau đó nói "Cậu siêu lắm", câu tiếp theo là "Có muốn gia nhập câu lạc bộ của bọn tôi không, mỗi tháng chỉ cần ba nghìn tệ thôi".
Tiêu Trí: "...?"
"Cậu thật sự đỉnh lắm luôn ấy, so với tớ hoàn toàn không biết chơi bóng rổ bỗng nhiên thấy xấu hổ ghê." Câu nói của Kham Băng được phỏng theo một câu thoại điển hình trong quyển sách về mối quan hệ giữa con trai và con gái, không chỉ biểu đạt lòng ngưỡng mộ mà còn thể hiện được cảm giác mềm mại đáng yêu của bản thân.
"..."
Đệt mợ. Cái gì vậy?
Năm ngón tay của Tiêu Trí chế trụ quả bóng, gắng hết sức khống chế mới có thể duy trì vẻ mặt không biểu cảm của mình.
Kham Băng duỗi tay ra, cố gắng cầm lấy quả bóng nhưng lại vô tình chạm vào đầu ngón tay của anh.
Cảm giác ngứa ngáy tê dại hệt như bị điện giật, Tiêu Trí nhanh chóng rút tay ra rồi nhanh chóng dẫn bóng đến nửa sân còn lại như đang hoảng loạn.
Từ bên ngoài nhìn vào thì đây đúng là bức tranh dạy bóng rổ vô cùng hài hòa và đẹp đẽ.
Văn Vĩ ôm bả vai của Quản Khôn, đối với chuyện này cực kỳ hài lòng: "Học thần chắc chắn có thể cảm nhận được tình yêu của trường cấp ba số 9 chúng ta dành cho cậu ấy nhờ? Anh Tiêu của bọn mình đúng là một người tốt."
Tác giả có điều muốn nói:
Kham Băng: Cậu siêu thật đó.
Tiêu Trí: ... Vợ khen mình, má, mình còn có thể giả vờ thêm tí nữa được không? Không được rồi, lỡ em ấy buồn thì phải làm sao bây giờ?\
“Nghĩ linh tinh gì mà lắm thế.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT