Lý Tú Dung nghe vậy, nhổm người dậy, dụi dụi mắt, nhìn Phong Nhi lắc đầu.

“Không ngờ y còn có chút tình người.” Phong Nhi bưng tới một bát cháo sữa, Lý Tú Dung cầm thìa múc vài muỗng chậm rãi ăn, cảm thấy cả người bỗng chốc ấm áp, thoải mái hơn hẳn.

Lúc này nàng mới để ý tới trên bếp lửa đặt một tảng thịt dê lớn, bên cạnh là một chiếc bát mới, phía trong để những miếng thịt dê được cắt thành từng khối nhỏ vừa ăn, bên cạnh còn đặt một đôi đũa bằng đồng.

Phong Nhi liếc nhìn bát thịt dê thơm ngon, lại nhìn ánh mắt không có nửa phần ghét bỏ của cô nương, lập tức đi tới, bưng bát đồ ăn dâng lên Lý Tú Dung.

“Gã vương gia mọi rợ kia cắt giúp cô nương ạ?” Phong Nhi hỏi nàng.

Lý Tú Dung hồi tưởng lại, vừa rồi lúc y cắt thịt dê đút cho nàng ăn, quả thực có cố ý cắt tảng thịt thành những miếng nhỏ vừa ăn cẩn thận bỏ vào chén giúp nàng.

Vì đang đói cồn cào, lại thêm thịt dê thảo nguyên thơm ngon, thơm phức, nàng nhận lấy bát, dùng đũa gắp một miếng bỏ vào miệng.

Quả nhiên mùi vị vừa vặn, thơm mềm, dai dai vừa đủ, quả là mỹ vị nhân gian.

“Cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, nghèo nàn lạc hậu chẳng có thứ gì, may mắn có món thịt dê không chê vào đâu được.

Ta vốn cho rằng đồ ăn dù ngon tới đâu, ăn nhiều cũng sẽ chán, nhưng món này dù đã ăn liên lục mười ngày, nhưng càng ăn lại càng thích.”

Phong Nhi vốn muốn uống một ngụm sữa cháo sưởi ấm cơ thể, nhưng thấy gương mặt tươi tỉnh của cô nương nhà mình lại vui vẻ lây, đâm ra ham chuyện nói dông dài thêm vào câu, đã gần chục ngày, cuối cùng tiểu thư cũng chịu dùng bữa đàng hoàng: “Em còn tưởng gã mọi rợ kia bắt nạt cô nương.”

Lý Tú Dung đặt bát thịt dê xuống, gương mặt tú lệ nghiêm túc nhìn Phong Nhi, nghiêm khắc nói: “Dù Tây Man hoang tàn, giá lạnh, nhưng Y Cáp Tang dù nói thế nào cũng là phu quân của ta.

Sau này không được gọi y là mọi rợ.

Nếu chúng ta đã gánh vác trọng trách tới vùng thảo nguyên này hoà thân, quyết không thể làm nhục sứ mệnh.”

Phong Nhi và Mai Nhi nghe vậy đều sửng sốt, sao cô nương ăn xong chén thịt dê kia không những tinh thần thoải mái, tươi tỉnh lên, mà còn chủ động bênh vực gã mọi rợ Tây Man.

Nhưng xét lại, điều cô nương nói hoàn toàn chính xác, thực tế hai người đã thành thân, gã vương gia kia trên danh nghĩa là phu quân của cô nương.

So với Phong Nhi đầu óc Mai Nhi nhanh nhẹn, tinh tế hơn nhiều, nhanh chóng hiểu ra, Lý Tú Dung sau một khoảng thời gian nói chuyện với Y Cáp Tang trong căn trướng nho nhỏ này đã dần dần nảy sinh tình cảm.

Nam nhân Tây Man kẻ nào kẻ đấy nhìn thô bỉ, cục súc, dù Y Cáp Tang thông hiểu tiếng Hán cũng như văn hoá Đại Trịnh chăng nữa.

Thế nhưng cô nương đẹp tựa thiên tiên, cưới được nữ tử thông minh, tú lệ nhường này về nhà, nào có nam nhân không hiểu lý lẽ đến mức đối xử tàn bạo, khắc nghiệt.

Mặc cho từ ngày đón cô nương tới Tây Man gã tuyệt nhiên không động đến cô nương dù chỉ là sợi tóc, hành động này vô cùng bất thường không những không thể hiện hắn lạnh nhạt với cô nương mà thậm chí còn thể hiện ý tứ hoàn toàn trái ngược.

Chính là vô cùng yêu thương.

Nam nhân một khi đã đem lòng thương một người, sẽ không nỡ ép buộc, cưỡng bách nàng ấy.

Còn cô nương thời khắc này đây, dù lấy cớ bảo ban hai nô tỳ hãy biết giữ gìn thứ bậc, lễ nghĩa, nhưng thực ra lại có mấy phần bênh vực, bảo vệ gã vương gia mọi rợ kia.

Mai Nhi thoáng hoang mang, khẽ ra hiệu cho Phong Nhi bằng ánh mắt, sau đó mới chậm rãi nói: “Cô nương dạy rất đúng, chúng nô tỳ sau này sẽ cẩn trọng lời nói, hành xử, thể hiện sự tôn trọng vương gia hơn.”

Phong Nhi nhất thời còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, thậm chí tưởng rằng Mai Nhi bị đám mọi rợ này mua chuộc, nàng ta không muốn làm nô tài cho thứ hoang dã, cục mịch, muốn biện bạch vài câu, may mắn bị Mai Nhi cản lại kịp thời.

Ngày hôm sau, Phong Nhi mới nghĩ thông.

Bên ngoài cuồng phong gào thét, gió lạnh cắt da cắt thịt.

Lúc cùng Mai Nhi ra ngoài lấy nước tuyết đun nóng bưng lên cho cô nương rửa mặt, Phong Nhi mới hỏi thử Mai Nhi: “Ý cô ngày hôm qua, chẳng lẽ cô nương và tên mọi rợ kia… Ui chao ui chao cái miệng… và vương gia Tây Man, có gì đó …với nhau rồi?”

Mai Nhi dùng gáo nước gõ xuống đầu Phong Nhi, gió lạnh thấu xương khiến hai gò má thiếu nữ ửng hồng, nàng dùng sức đội chặt mũ da trên đầu, liếc nhìn bốn xung quanh, đảm bảo không có người lạ lảng vảng, mới thấp giọng nói: “Cô đúng là ngốc nghếch.

Cô nương của chúng ta và vương gia giờ đã là vợ chồng.

Chúng ta đang ở nơi đất khách quê người, xung quanh toàn kẻ xa lạ, cô còn mong quan hệ giữa quận chúa và vương gia không tốt hay sao? Nếu vương gia thích cô nương, tương lai của hai chúng ta còn có chút khởi sắc, nếu phu phụ họ không hoà hợp.

Trời cao, đường xa, ta và cô có chết tại đây cũng chẳng ai biết.

Cô lăn lộn ở tướng phủ nhiều năm như vậy, còn không rõ chân chính trung trinh với chủ nhân là thế nào à?”

Kỳ thực qua một đêm Phong Nhi cũng đã suy nghĩ kỹ càng, nhưng vẫn khó có thể tin được: “Ý của cô là… cô nương cũng thích gã vương gia kia?”

“Theo ta thấy gã vương gia kia mặc dù không được sáng sủa tuấn lãng như các quý công tử kinh thành, nhưng nhìn kỹ một chút mặt mày cũng tương đối dễ nhìn, đặc biệt đôi mắt trong sáng, thấu triệt.

Dù sao hắn cũng thông thuộc Hán học, là kẻ có kiến thức, gả cho người như thế vẫn hơn những tên mọi rợ vô tri khác.

Việc của chủ nhân, nô tỳ chúng ta tốt nhất đừng quá quan tâm, dù sao ở chỗ này, chỉ cần nghĩ xem làm sao để sống sót cũng đã đủ khó khăn rồi.”

Trong khi Phong Nhi vẫn con ngờ nghệch suy nghĩ, Mai Nhi đã xúc đầy một thùng tuyết, nàng ta ra hiệu cả hai cùng nhau trở về.

Trên đường quay lại trướng, từ đằng xa nơi đường chân trời, mặt trời từ từ ló rạng, những ánh hào quang rực rỡ, bừng lên, từ từ, từ tử, phủ kín thảo nguyên bất tận.

Đêm qua bao tuyết ập đến khiến thảo nguyên bị phủ lên một tầng tuyết mỏng, trắng ngần.

Mặt trời ló dạng, ánh nắng vàng phản chiếu xuống nền tuyết, phát ra thứ ánh sáng màu trắng trong trẻo, lung linh.

Thảo nguyên tuy hoang vu, lạnh lẽo nhưng đồng thời cũng mang trong mình thứ vẻ đẹp hùng vĩ, phóng khoáng mà không nơi đâu Đại Trịnh có được.

Hai tiểu nha đầu chưa từng ra khỏi kinh sư, mặc dù đã thấy nhiều lâu đài đình các tinh xảo, hoa lệ, nhưng vẻ đẹp tráng lệ vô ngần của thiên nhiên thì đây là lần đầu được thưởng lãm, một thứ cảm xúc rung động mãnh liệt khó tả thành lời mạnh mẽ trỗi dậy, khiến hai cô nương không khỏi bồi hồi.

Chính lúc này, từ phía xa một thân ảnh cường tráng thúc ngựa phi tới.

Ánh mắt trời rực rỡ phía sau như dát lên mình y thứ dáng vẻ tiêu sái, tựa một vị thần từ ánh hào quang bước xuống nhân gian.

Vẻ hoang dã, hùng dũng, khí thế ấy mạnh mẽ đập vào giác quan, làm lu mờ đi tất thảy dáng hình thư sinh, mong mảnh, thanh thoát của những công tử trâm hoa phù phấn nơi đế đô.

Một dáng vẻ hào hùng, bất khuất, đạp lên tất thảy dưới lòng bàn chân, tiến về phía trước.

Nháy mắt, Y Cáp Tang đã đến trước mặt hai tỳ nữ.

Y không xuống ngựa, cứ vậy uy nghiêm, từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt hỏi: “Cô nương của các ngươi đã tỉnh dậy chưa?”

Tiếng Hán của y rất tốt, nếu không phải đang mặc trên mình bộ quần áo người Hồ, chỉ nghe giọng nói, căn bản không thể nhận ra y là người Tây Man.

Phong Nhi vốn sợ người Hồ, huống chi kẻ trước mặt đây còn là người đứng đầu bộ tộc Siết Đan, cho nên nàng ta càng lóng ngóng, hoảng hốt không nói ra lời.

Trái với nàng ta, Mai Nhi nhanh nhẹn, can đảm hơn, vội vàng mở miệng: “Bẩm vương gia, vương phi mới thức dậy, chúng nô tì đang chuẩn bị nước hầu hạ người rửa mặt.”

Nghe Mai Nhi gọi hai tiếng ‘vương phi’, khoé miệng Y Cáp Tang khẽ cong lên, có mấy phần đắc ý: “Nói với nàng, hôm nay ta muốn cưỡi ngựa đưa nàng đi ra ngoài.

Nàng ăn lót dạ gì đó trước bằng không trên đường đi sẽ đói.”

Sau đó y lấy từ trên yên ngựa một chiếc túi da, ném cho Phong Nhi.

Phong Nhi xém chút không đỡ được, cũng may chiếc túi không quá to, bằng không có lẽ nàng đã làm rớt mất.

Y Cáp Tang kéo dây cương, con ngựa cấp tốc xoay mình, bắt đầu phi nước đại, hai người nhìn thấy hắn đi về phía doanh trướng, động tác tung người tiêu sái, phóng khoáng, so với các nàng bước đi bình thường trên đất bằng thậm chí còn vững chãi hơn nhiều.

Trở lại trướng, Phong Nhi dâng túi da dê lên cho Lý Tú Dung, nói: “Đây là đồ vương gia gửi cô nương.”

Lý Tú Dung mở túi da ra, bên trong là một hộp sứ đựng xôi thập cẩm ngọt.

Trên thân hộp điêu khắc hoa văn hoa sen, nhìn qua vô cùng tinh mỹ, đẹp đẽ, dùng để đựng xôi cực kỳ phù hợp.

Nàng cầm thìa đồng, xúc thử một miếng lên, hương thơm từ hạt gạo và sữa tan chảy trong miệng, bùi bùi, dẻo dẻo.

“Cô nương còn chưa súc miệng đâu, sao đã ăn rồi.” Phong Nhi bưng nước súc miệng tới, Lý Tú Dung nhận lấy bỏ sang một bên, cầm thìa đồng đút cho Phong Nhi và Mai Nhi mỗi người một thìa xôi ngọt.

Hai nô tỳ từ nhỏ đã được bán vào phủ làm gia nô, quen với tôn ti nghiêm ngặt của tướng phủ, nhất thời chưa quen với hành động này, miệng ngậm miếng xôi mà lòng thầm sợ hãi, hoảng hốt nhìn Lý Tú Dung.

Lý Tú Dung chỉ khẽ cười, dịu dàng nói: “Ta thấy tập tục ở Tây Man quan hệ giữa chủ tớ không quá hà khắc, có thể cùng nhau ăn cơm, uống trà sữa thoải mái.

Tóm lại nhập gia tuỳ tục.

Các em liều mình tới làm thị tì cho ta, giao phó sống chết cả đời cho thảo nguyên bất tận, sau này ta sẽ đối đãi với các em như tỷ muội, hoạn nạn có nhau.

Không cần giống như khi còn ở kinh thành, bị những quy tắc lễ giáo mệt mỏi gò bó.”

Dù sao cũng không thể trở lại đế đô, hai nha đầu nghe đến đây lòng thoáng thắt lại.

Nếu có biện pháp khác, các nàng cũng chẳng muốn làm nha hoàn hồi môn đi đến nơi khỉ ho cò gáy, chó ăn đá gà ăn sỏi này.

Nhưng lời của tiểu thư vẫn phần nào khiến hai tiểu cô nương cảm động.

Lý Tú Dung lấy chồng xa, trên đường tới phương Bắc người ở bên cạnh, gần gũi nàng nhất, liều mạng chăm sóc nàng cũng chỉ có hai nha hoàn này.

“Không ngờ, xôi thập cẩm này lại ngon đến thế!” Lúc này Mai Nhi mới kịp phản ứng, vị ngọt ngào, thơm dẻo kí.ch thích vị giác của nàng ấy, hương sữa bùi bùi, quyện với đồ nếp mềm mại, khác xa so với sự tinh xảo của đồ ngọt Đại Trịnh nhưng lại mang trong mình sự hào sảng, khác biệt của đại mạc mênh mông.

Ngọt nhưng không ngấy, càng nhai càng bùi.

Lý Tú Dung vui vẻ thưởng thức từng muỗng từng muỗng cho đến khi ăn hết cả hộp.

Phong Nhi bên cạnh dâng khăn lên, cẩn thận lau mặt cho cô nương, cố gắng tránh những vết nứt nẻ.

Xét theo một khía cạnh nào đó, sống không cần tuân thủ quy củ, không cần để ý lời ăn tiếng nói, để ý thứ bậc, địa vị, không cần để ý đến những quy định hà khắc nghiêm ngặt của quý nữ thế gia, sống tự do tự tại, thoải mái như đám dê bò trên thảo nguyên, như chú chim ưng trên bầu trời phóng khoáng, cũng là một thứ lạc thú.

Huống chi nhìn thảo nguyên này đây, tuy cằn cỗi nghèo nàn, nhưng lại có thứ thịt dê thơm ngon nhất thiên hạ, có món xôi thập cẩm mê người.

Tóm lại làm phu nhân thủ lĩnh bộ lạc, nàng chẳng cần lo ăn lo mặc.

Lý Tú Dung đột nhiên phát hiện, mới hôm qua nàng còn chìm trong đau khổ buồn bã khi phải hoà thân nơi đất khách, khi phải kết hôn với một gã dân tộc hoang dã, cục mịch.

Nhưng đến hôm nay tất cả những cảm xúc tiêu cực ấy dường như đã hoàn toàn tiêu tán, thậm chí nàng bắt đầu muốn thưởng thức, tận hưởng nơi này.

Nàng không muốn thừa nhận, những thay đổi này là vì cách hành xử đã bớt phần khách sáo, xa cách của Y Cáp Tang.

Tới đây mười ngày hắn không có bất kỳ hành động kiếm nhã, coi thường nào với nàng, thậm chí con người hắn còn có sự tinh tế, thấu hiểu, tôn trọng, hiểu lễ giáo mà không phải quý công tử kinh thành nào cũng biết.

“Mới vừa rồi nghe vương gia nói muốn đưa cô nương ra ngoài cưỡi ngựa.” Phong Nhi thấy tâm tình tiểu thư không tệ, liền nhắc đến chuyện kia.

“Ra ngoài?” Lý Tú Dung rất hiếu kỳ: “Nơi này mấy trăm dặm đều là thảo nguyên bất tận, mênh mông? Ra ngoài có thể đi đâu ngắm cảnh được?”

Lời còn chưa dứt, Y Cáp Tang đã đẩy cửa tiến vào, có vẻ câu cuối cùng kia đã bị y nghe được: “Diện tích thảo nguyên quả thực lớn vô cùng, nhưng bảo mã của ta cũng nhanh chẳng kém.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play