Tiểu Viện vừa bị Ngô Phàm Vân ‘tấn công’ cho trở tay không kịp, thoắt cái đã nhanh chóng khôi phục lại sự trầm ổn, bình tĩnh, thong dõng đáp Lý Tú Dung: “Đại hôn của công chúa sắp tới, điện hạ và Tần tiểu tướng quân cả ngày bận rộn không có thời gian cùng ta trở về nhà. Ta một mình trở về nhà ngoại sợ sẽ truyền ra tin đồn thất thiệt không hay.”
Nhắc tới hôn sự của công chúa, Lý Tú Dung mới giải thích: “Hôm qua hoàng hậu nương nương truyền ta và Phàm Vân tiến cung, chính là vì muốn chúng ta giúp đỡ một chân một tay chuẩn bị đại hôn. Phàm Vân nói hôm nay là sinh nhật vương phi nên kéo ta tới đây chúc mừng. Đáng tiếc ta không biết trước nên chưa chuẩn bị quà.”
Dứt lời, Lý Tú Dung rút từ trên búi tóc một cây châu trâm, bên trên đính một viên Đông Hải Kim châu lớn, Lý Tú Dung nói: “Đây là cống phẩm năm ngoái sứ thần Đông Nhung tiến công lên hoàng đế bệ hạ. Kim châu cũng chẳng phải trang sức gì quá quý giá, nhưng hiếm có ở hạt châu đính trên thân trâm, hiếm có viên trân châu nào hình dạng hoàn mỹ như vậy. Hôm nay vội vàng tới, không chuẩn bị được chu đáo, trâm này coi như góp thêm vào số lượng trang sức của Vương phi.”
Tiểu Viện cảm thấy món quà này quá quý giá, “Đây là vật huyện chủ trân trọng, quá mức trân quý…” Nàng đang định cự tuyệt, Lý Tú Dung đã nhanh tay tháo xuống, gỡ cây mai trâm trên đầu Tiểu Viện xuống, cài châu trâm lên giúp nàng.
“Châm hoa mai này coi như quà đáp lễ vương phi tặng ta.”
Tiểu Viện trước nay chưa từng ghét bỏ Lý Tú Dung, giờ lại càng thêm yêu thích tính cách thẳng thắn của nàng ấy, vì vậy không từ chối nữa, chỉ đáp: “Đa tạ thịnh tình của huyện chủ.”
Chiếc châu trâm này quả thực giá trị liên thành, là món trang sức Lý Tú Dung yêu thích nhất. Nàng chịu tặng cho Tiểu Viện, đương nhiên vì bởi bản thân có hảo cảm với Tiểu Viện nhưng mặt khác là do có tư tâm.
Nếu như người trong lòng nàng thích vị mỹ nhân sở hữu đoá Hoa Điền hiếm gặp vậy nàng chẳng tiếc lấy ra vật yêu quý, chúc hai người trăm năm hảo hợp, hạnh phúc đến bạc đầu. Nàng hy vọng châu trâm kia có thể thay thế mình, thường xuyên ở bên người, quan sát người.
Tiểu Viện nhìn Lý Tú Dung thoáng chốc ngẩn người, tinh tế nhận hành động tặng trâm không chỉ đơn thuần dừng lại ở tặng lễ vật sinh thần, càng trân trọng hơn ý nghĩa của cây trâm quý.
Từ ngày trở thành vương phi, Tiểu Viện luôn tỉ mỉ, cẩn thận đề phòng người xung quanh, không ngờ duyên trời xảo hợp vô tình gặp được Lý Tú Dung, thậm chí cả hai còn âm thầm thưởng thức đối phương trở thành một nửa bạn bè.
“Dung tỷ tỷ, ta phải về rồi, chủ mẫu nhà ta không cho phép ta ra ngoài đến quá trưa.”
Ngô Phàm Vân có chút bất an, nàng ta là nữ nhi lại là con vợ lẽ cho nên không có địa vị gì tại Ngô gia, tất cả đều phải nghe theo lời chủ mẫu.
Lý Tú Dung cảm thấy không tiện nán lại lâu, nên nói một cách ngắn gọn ý tưởng của mình: “Gần đây Trác Ngọc Lâu mới về một lô ngọc thô hảo hạng. Nghe nói chất ngọc còn tốt hơn so với cống phẩm tiến cung. Ngày đại hôn của công chúa, ta muốn đi chọn một món lễ vật tặng cho nàng ấy. Nếu vương phi rảnh, ngày mai cùng đi đi.”
Ngô Phàm Vân tự biết bản thân chỉ là thứ nữ của một viên thương quan nhỏ nhoi, không có tư cách tặng lễ vật cho công chúa, trong lòng ít nhiều cảm thấy tủi thân. Nàng luôn hâm mộ tỷ muội có thân phận đích nữ, ngưỡng mộ Tiền Thục Viện có thể gả vào gia đình hoàng gia, hâm mộ Lý Tú Dung từ nhỏ đã được làm thư đồng cho công chúa, học tập tại Thái Học. Ngô Phàm Vân dự định nịnh bợ biểu tỷ, mai ngày, ngày dài tháng rộng, biết đâu có cơ hội một bước lên mây.
Hôm sau, Lý Tú Dung hẹn Tiểu Viện gặp mặt tại Trác Ngọc Lâu. Hai người đều không mang theo thị nữ, muốn hưởng thụ chút không khí tự do không có người theo hầu hạ. Lý Tú Dung tác phong thoải mái, tự nhiên dẫn đường, đưa Tiểu Viện lên lầu hai của Trác Ngọc Lâu.
Vừa nhập thu, tiết trời mát mẻ, Lý Tú Dung mặc một bộ váy màu xanh lục, khoác thêm một chiếc áo khoác thêu chỉ vàng mỏng. Tiểu Viện mặc một bộ xiêm y đơn giản bằng lụa mỏng, màu váy trùng với màu áo khoác. Tiểu nhị Trác Ngọc Lâu vừa nhìn y phục đã đoán được hai nữ tử này nhất định là tiểu thư, phu nhân nhà vương hầu thế gia.
Bước vào phòng khách Trác Ngọc Lâu, ông chủ của Trác Ngọc đích thân ra tiếp Lý Tú Dung, cử chỉ cực kỳ ân cần, chu đáo. Lúc đó Tiểu Viện mới biết Lý Tú Dung là khách quen ở đây.
“Vị này là Trạm Vương phi, hôm nay cải trang ra ngoài chọn mua trang sức, mong tiên sinh giữ kín.” Lý Tú Dung tinh tế dặn dò ông chủ.
Tiểu Viện thích nhất dáng vẻ này của nàng ấy, cử chỉ ngôn hàng nhẹ nhàng, nhã nhặn, phong thái cao quý, đoan trang, cách đối nhân xử thế chu đáo, tự tin, lúc nào cũng tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn và lễ tiết. Ở cùng nàng, luôn khiến người xung quanh cảm thấy đặc biệt dễ chịu, thoải mái.
Thì ra tiểu thư nhà danh môn khuê tú chân chính là như thế.
Chưởng quỹ nghe tới hai chữ “vương phi” sắc mặt tức khắc ân cần thêm vài phần, liên tục hành lễ, còn đem một rương hàng hoá thượng hạng tới.
Lý Tú Dung tỉ mỉ tìm trong đó một bộ vòng tay lục bảo Băng Chủng Đế Vương có giá trị không nhỏ. Chưởng quỹ thậm chí còn chưa báo giá, Lý Tú Dung đã nói: “Ngày khác tiên sinh sai hoả kế (*) trong tiệm đến phủ ta lấy ngân phiếu.”
(*) người hầu bàn; làm thuê; người làm mướn。
Lý Tú Dung đặt vòng tay vào trong hộp gấm, đưa cho Tiểu Viện, nói: “Đây là hạ lễ mừng tân hôn của công chúa, phụ thân mặc dù cũng muốn tham gia tiệc cưới, nhưng triều thần không thể vào hậu cung, thân phận ta lại chưa đủ cao quý để tham gia hôn lễ. Mong vương phi thay ta gửi tới công chúa.”
Theo quy định, triều thần tặng lễ vật cho công chúa, nhất định phải thông qua Lễ bộ. Sau khi gửi đến Lễ bộ, quà tặng sẽ được ghi lại vào danh sách cống phẩm, nhưng Lý Tú Dung và công chúa lớn lên bên nhau từ tấm bé, ngày nhỏ cùng nhau học tập tại Thái Học, có tình nghĩa đồng môn. Tuy nhiên nhờ người uỷ thác chính tay gửi lễ vật thế này còn thể hiện tình phần tình cảm tỷ muội gắn bó.
Tiểu Viện nhận lấy, đồng ý giúp nàng ấy. Dù sao ngày công chúa xuất giá, tất cả chính thất của thân vương đều phải nhập cung đưa dâu. Chuyện này coi như thuận nước giong thuyền, không có gì phiền hà cả.
Chọn lễ vật cũng mất nửa ngày, đến khi xong xuôi đã là giữa trưa. Lý Tú Dung nói với Tiểu Viện: “Đầu bếp của vương phủ thiết nghĩ không thua kém gì ngự trù trong cung, nhưng vương phi ăn lâu có phải cũng cảm thấy thiếu sự mới mẻ? Ta biết một tửu lâu đồ ăn khá ngon, lại vắng người, nhã gian bày biện cũng tương đối lạ mắt, thanh nhã, vương phi có muốn đi nếm thử không?”
Từ khi gả cho Trịnh Lan, ngoại trừ vào cung Tiểu Viện cả ngày chỉ quanh quẩn trong phủ thượng, còn chẳng bằng thời gian ở cùng mẹ con Kim bà bà, có thể thường xuyên vân du nay đây mai đó, trải nghiệm khói lửa nhân gian. Nàng vốn đã muốn được đi thăm thú khắp kinh thành, cho nên lập tức vui vẻ đồng ý.
Hai người ngồi xe ngựa đến tửu lâu Lý Tú Dung giới thiệu. Tửu lâu này bên ngoài trang hoàng mộc mạc nhưng vẫn toát ra nét cao nhã, thu hút, Tiểu Viện nhìn tấm biển ngoài cửa, ghi: “Tiệm Cơm Tôn Nguyên” bên dưới lạc khoản ghi ba chữ “Lý Lương Bật”. Tiểu Viện thầm nghĩ có lẽ quán rượu này có chút quan hệ với Hữu tướng đại nhân.
Lý Tú Dung thấy nàng ngắm tấm biển đến xuất thần, chủ động giới thiệu: “Gia phụ là khách quen của quán. Mấy năm trước ông chủ quán năn nỉ người hạ bút đề cho mấy chữ này.”
Lý Lương Bật là thái phó của Thái Học, xuất thân tài tử đại học sĩ. Bốn chữ Tiệm Cơm Tôn Nguyên này nét bút có hồn, mạnh mẽ, vuông vắn, trong sự xinh đẹp có nét nho nhã, uyên bác. Từ kỹ thuật thư pháp có thể nhìn ra tài hoa danh bất hư truyền của hữu tướng đại nhân.
Lý Tú Dung nắm tay Tiểu Viện đi vào trong nhã gian. Trong tiệm hương trà thanh nhã, thoang thoảng, tiểu nhị đang đốt hương, thấy hai người bước vào, nhanh chóng dâng lên thực đơn.
Cả ngày không ăn gì, Tiểu Viện đã đói cồn cào, liếc nhìn một vòng các món, liền gọi một đĩa vịt tiềm và sườn om, Lý Tú Dung cũng gọi thêm vài đĩa điểm tâm.
“Vương phi hình như thích ăn mặn?” Lý Tung Dung có hơi băn khoăn, lập tức hỏi thử.
Trong lúc dùng cơm, Lý Tú Dung đều cẩn thận quan sát Tiểu Viện. Cảm thấy tư thái lúc ăn của vương phi cực kỳ chuyên chú, thành kính. Nàng hơi nhíu mày, nghi vấn trong lòng dường như chắc chắn thêm mấy phần.
“Cuộc hôn nhân này… người ta thương xót nhất là công chúa.” Đồ ăn đã dâng đủ, Lý Tú Dung khẽ thở dài một hơi.
Tiểu Viện cũng biết rõ ngọn nguồn sự việc, đồng cảm đáp: “Đúng thế. Chắc chắn trong lòng An Thái rất khó chịu. Tuy muội ấy thích Tần tiểu tướng quân.”
Lý Tú Dung gật gật đầu, thật ra bộ vòng ngọc hôm nay vô cùng đắt đỏ. Nhưng đối với kim chi ngọc diệp cao quý như An Thái, có thứ gì nàng ấy chưa từng dùng qua.
Nhưng Lý Tú Dung không biết còn có cách thức nào khác biểu đạt tình nghĩa, cùng sự thương tiếc dành cho người tỉ muội lớn lên cùng nhau này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT