Chương 92:


“Chủ nhân? Vạn Lăng Phong, ông gọi anh ta là chủ nhân ư?”, Tần Tướng Thần cũng sửng sốt, người khôn ngoan như ông cụ Tần cũng bị dọa sợ.

Nghĩ cũng biết, nỗi chấn hãi trong lòng những người khác đáng sợ đến mức nào!

Đó là Vạn Lăng Phong đấy!

Chiến thần Lăng Phong của hành tỉnh Đông Nam!

Chiến thần của Long Quốc, tất cả mới có bao nhiêu người chứ?

Diệp Bắc Minh lại thành chủ nhân của chiến thần Lăng Phong!

Có ai mà không kinh hãi, có ai mà không sợ?

Diệp Bắc Minh đưa ra một cánh tay, xua vào hư không, thản nhiên nói: “Đứng lên đi”.

“Rõ”.

Vạn Lăng Phong chậm rãi đứng lên.

Diệp Bắc Minh mới nói: “Chẳng phải bảo ông canh giữ ở Giang Nam sao, sao ông lại đến đây?”

Vạn Lăng Phong nghiêm túc nói: “Chủ nhân, cậu đến Long Đô, tôi lo cậu xảy ra chuyện”.

“Xin cậu yên tâm, mọi việc của Giang Nam, tôi đã sắp xếp ổn thỏa, sẽ không có vấn đề”.

“Thôi được”.

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.

Vạn Long Phong xuất hiện ở nơi này, anh cũng không ngờ tới.

Tần Tướng Thần giật khóe mắt, lạnh giọng nói: “Vạn Lăng Phong, có phải ông to gan quá rồi không?”

“Là chiến thần, tự ý tiến vào Long Đô, không sợ bị cách chức điều tra sao?”

Vạn Lăng Phong không hề sợ: “Bản chiến thần bị cách chức điều tra, cũng là chuyện của cấp trên, liên quan gì đến ông?”

“Ha ha ha, một bản tham tấu của tôi, thì cái mũ sắt của ông còn giữ được không?”, Tần Tướng Thần cười lạnh lùng không thôi: “Lùi một bước nói, nơi này là Long Đô, một mình ông đến đây có thể bảo vệ được Diệp Bắc Minh không?”

Cửu Môn Đề Đốc thấy vậy, bước ra một bước.

Mấy chục tông sư phía sau cũng cầm vũ khí tiến lên!

Chỉ cần Tần Tướng Thần hạ lệnh một tiếng!

Lập tức bắt Diệp Bắc Minh và Vạn Lăng Phong!

“Bắt bọn chúng lại!”

Tần Tướng Thần giơ tay rồi hạ xuống về phía trước.

“Tôi xem ai dám động vào sư đệ của tôi!”, đột nhiên, một tiếng quát vang lên.

“Lại là ai đây?”

Trong lòng mọi người đều nghi hoặc.

Chuyện hôm nay vẫn chưa xong?

Nhà họ Tần gặm một Diệp Bắc Minh lại khó khăn như vậy sao?

Ánh mắt của mọi người lại nhìn sang lối vào của hội trường lần nữa.

Chỉ thấy một cô gái, một mình chậm rãi đi đến, mang theo khí trường mạnh mẽ phía sau!

“Thập sư tỷ”.

Sau khi Diệp Bắc Minh nhìn thấy Vương Như Yên, hô một tiếng: “Sao tỷ lại đến đây?”

Vương Như Yên không nhìn đến mọi người có mặt ở đây, nở nụ cười cưng chiều: “Tiểu sư đệ, một mình đế đến Long Đô, tỷ sợ đệ không giải quyết được”.

“Thập sư tỷ, đệ cũng không phải trẻ con”, Diệp Bắc Minh giật khóe miệng.

Dưới con mắt của mọi người, Vương Như Yên đến trước mặt Diệp Bắc Minh, véo má của anh: “Trong mắt các sư tỷ, đệ mãi mãi là trẻ con, đừng lo, cứ giao cho tỷ!”

“Đệ đã giết Tần Thiếu Dương”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Vương Như Yên tỏ vẻ mặt khinh thường: “Một tên công tử bột thôi, giết thì giết vậy”.

Một tên công tử bột!

Giết thì giết vậy!

Câu nói này lập tức dẫn đến cơn lửa giận của đám người nhà họ Tần!

Tần Vinh An nhảy lên như sấm: “Đó là con trai của tôi, cô là ai? Cũng thật mạnh miệng quá đấy!”

“Cô gái, cô có biết nơi này là nơi nào không? Nơi này là Long Đô!”, Tần Tướng Thần lạnh lùng nói.

“Long Đô thì làm sao?”

Vương Như Yên cười khẩy một tiếng.

Cô ấy nhìn sang Tần Tướng Thần với ý sâu xa: “ Long Đô là địa bàn nhà họ Tần ông, nhà họ Tần ông nói là được hả?”

“Hay Long Đô là Long Đô của nhà họ Tần ông?”

Toàn hội trường sôi sục!

Khắp chỗ đều là tiếng bàn tán!

Cô gái này điên rồi sao?

Mà dám nói lời như vậy.

Tổng giám đốc Vương nén thấp giọng, bả vai run lên: “Cô gái này có lai lịch thế nào?”

“Không biết… có vẻ không phải người bình thường!”, tổng giám đốc Lý lắc đầu, ánh mắt nghiêm trọng: “Nhưng cô ta chỉ là cô gái, sợ rằng không thể đối kháng với nhân vật lớn như nhà họ Tần!”

Tổng giám đốc Vương trầm mặc một lúc, nói: “Tôi cảm thấy, cô gái này có thể ngăn được nhà họ Tần!”

“Không thể nào! Cửu Môn Đề Đốc không phải loại vừa, một Vạn Lăng Phong không ngăn được Cửu Môn Đề Đốc!”

Tổng giám đốc Lý quả quyết lắc đầu.

“He he, vậy chúng ta đánh cược đi? Nếu cô ta có thể ngăn được nhà họ Tần, ông đưa tôi mười triệu!”, tổng giám đốc Vương cười he he.

“Ha ha, mười triệu có là gì? Chúng ta đánh cược một trăm triệu!”, tổng giám đốc Lý hừ lạnh lùng một tiếng.

“Được! Chúng ta xem tiếp đi”.

Tổng giám đốc Vương dứt khoát gật đầu.

Tần Tướng Thần kinh ngạc: “Cô gái, cái miệng của cô rất lanh lợi đấy!”

“Cửu Môn Đề Đốc, bắt bọn họ trước rồi tính!”

“Đợi bọn họ vào nhà giam, xem xem bọn họ còn cứng miệng như vậy không!”

“Vâng, thưa thầy”.

Cửu Môn Đề Đốc gật đầu, ra lệnh, mấy chục tông sư võ đạo phía sau lập tức xông lên.

“Sư tỷ, để đệ!”

Diệp Bắc Minh định ra tay.

Vương Như Yên lại cười thản nhiên: “Sư đệ, không cần động tay”.

Chỉ thấy, Vương Như Yên bước ra một bước, nhẹ nhàng giơ tay, một lệnh bài màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay!

“Dừng!”

Khoảnh khắc Cửu Môn Đề Đốc nhìn thấy lệnh bài này, đồng tử co mạnh lại, không nhịn được quát lớn một tiếng.

Mấy chục vị tông sư võ đạo, cùng dừng lại, tỏ vẻ mặt không biết làm thế nào quay đầu nhìn Cửu Môn Đề Đốc!

“Chuyện gì vậy?”, tổng giám đốc Lý cau mày.

“Tại sao không ra tay?”, tổng giám đốc Vương hiếu kỳ.

“Một lệnh bài màu vàng?”

“Nó là cái gì?”

Các phú hào Long Đô ở hội trường đều tỏ vẻ mặt kỳ lạ.

Tần Vinh An kinh ngạc, nhìn chằm chằm lệnh bài màu vàng trong tay Vương Như Yên!

“Sao cô lại có cái này?”, Tần Tướng Thần cũng sợ giật mình.

“Đây là…”

Vạn Lăng Phong kinh ngạc, không thể tin nổi kêu lên..

Chương 93:


Đám người Ngụy Yên Nhiên lại khó hiểu.


Lệnh bài này là cái gì?


Nhìn ánh vàng lấp lánh, hình như được làm bằng vàng nguyên chất.


Bên trên có một con rồng vàng đang cuộn tròn, vây quanh xung quanh lệnh bài.


Cuối cùng, mọi người nhìn rõ lệnh bài màu vàng này.


Bốn chữ lớn màu vàng khắc trên lệnh bài: Chiến thần Như Yên!


“Soạt!”


Tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng, hít khí lạnh.


“Vãi, một nữ chiến thần?”


Tổng giám đốc Lý suýt nữa tức đến trượt ngã.


Tổng giám đốc Vương cũng đầy chấn hãi: “Ha ha ha, tổng giám đốc Lý, ông thua rồi! Một trăm triệu nhé!”


Khuôn mặt ông ta đỏ hồng.


Tổng giám đốc Lý lại ngẩn người tại chỗ, trong đầu vang lên ong ong!


“Cô là nữ chiến thần của Long Hồn?”, Tần Tướng Thần chấn hãi nói.


Ngay cả ông cụ nhà họ Tần cũng thộn người!


Hoàn toàn thộn người!


Nữ chiến thần?


Cô gái trẻ trước mặt, lại là một nữ chiến thần?


Còn có chuyện gì khiến người ta chấn hãi hơn chuyện này không?


“Thì ra ông còn nhận ra cái này”.


Vương Như Yên nhìn Tần Tướng Thần, cười một cách có ý sâu xa.


Diệp Bắc Minh cũng ngẩn người, không dám tin nói: “Thập sư tỷ, tỷ là nữ chiến thần của Long Hồn ư?”


Vương Như Yên quay đầu, mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: “Sao thế tiểu sư đệ, không được sao?”





“Khụ khụ!”


Diệp Bắc Minh ho khan hai tiếng, suỵt bị sặc: “Thập sư tỷ… khụ khụ, việc này… thật bất ngờ quá!”


Vù!


Hội trường của buổi tiệc từ thiện lập tức bùng nổ, tất cả mọi người đều sôi sục.


Các phú hào Long Đô hoàn toàn thộn mặt!


“Nữ chiến thần của Long Hồn?”


“Không phải chứ…”


“Trời ơi, Long Hồn có nữ chiến thần ư? Một cô gái lại là chiến thần?”


“Trông cô ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Chưa đến ba mươi tuổi phải không, có khi còn chưa đến hai mươi năm tuổi ấy chứ!”, các phú hào Long Đô cảm thấy thế giới quan của mình cũng sập đổ.




Ngụy Yên Nhiên không ngừng lùi lại, trượt ngồi lên chiếc ghế.


“Nữ chiến thần… làm sao có thể chứ, sư tỷ của anh ta là nữ chiến thần ư?”, Ngụy Yên Nhiên bỗng hiểu ra, nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc một cái: “Tôi đã biết tại sao an ta dám không coi mọi người ra gì rồi!”


“Cuối cùng tôi đã biết anh ta lấy tự tin ở đâu rồi!”


“Cuối cùng tôi đã biết tại sao anh ta dám giết Tần Thiếu Dương rồi!”


“Đó là nữ chiến thần đó…”


Ngụy Yên Nhiên dường như bị suy sụp.


Mọi người vẫn đang chấn kinh, chưa phản ứng lại, ở cửa lớn tiệc từ thiện lại vang lên một giọng nói uy nghiêm: “Nữ chiến thần? Ha ha ha! Vương Như Yên, thân phận chiến thần của Long Hồn là để cô mang ra chống lưng cho người khác sao?”


“Tổng giám đốc Vương, một trăm triệu này, tôi vẫn chưa thua đâu!”, ánh mắt tổng giám đốc Lý bỗng tối lại, nhìn sang cửa lớn tiệc hội từ thiện.


“Là ai? Chẳng lẽ là…”, tổng giám đốc Vương thót tim một cái.


Nghĩ đến một cái tên!


Chiến thần Kình Thương – Đường Kình Thương!


“Vẫn chưa xong hả?”


“Vãi!”


“Vở kịch hay hôm nay phải diễn đến bao giờ đây?”


Mọi người ở hội trường đều chấn kinh nhìn sang lối vào hội trường.





Chỉ thấy một người đàn ông trung niên trông khoảng năm mươi tuổi, khí thế kinh người đi đến!


Ông ta có khí thế vô cùng đáng sợ, chỉ vừa mới xuất hiện đã khiến rất nhiều người sợ hãi cúi đầu!


“Quả nhiên là ông ta!”


Tổng giám đốc Vương hít khí lạnh.


“Đườn Kình Thương!”


Tổng giám đốc Lý cũng kinh ngạc không khép được miệng.


“Chiến thần Kình Thường!”


“Ông ta đến rồi…”


Bầu không khí trong hội trường nặng nề hết mức!


Khoảnh khắc Đường Kình Thương xuất hiện, không khí cả hội trường dường như bị rút sạch!


Tất cả mọi người đều có cảm giác nghẹt thở!


Khuôn mặt của Ngụy Yên Nhiên đỏ bừng, gần như không thở nổi.


Ô Bách Thuận ngồi dưới đất, run rẩy giống như con chim cun cút.


“Chiến thần của Long Quốc… khí thức thật đáng đợ! Chiến thần Đông Doanh tôi, e rằng cả đời không theo kịp!”, trong lòng Masao Tokugawa kinh hãi nghĩ, trốn phía sau Tần Vinh An.


Không dám nhìn thẳng!


Diệp Bắc Minh nhướn mày, nhìn Đường Kình Thương: “Khí thế thật mạnh! E rằng thực lực của ông ta đã vượ qua đại tông sư rồi đấy?”


Vương Như Yên vẫn nở nụ cười, rất bình tĩnh.


Đường Kinh Thương rất có uy: “Chiến thần Như Yên, Diệp Bắc Minh diệt toàn gia tộc nhà họ Triệu Giang Nam, là tội đầu tiên!”


“Coi thường pháp luật, giết người Đông Doanh, là tội thứ hai!”


“Ở Long Đô, giết Tần Thiếu Dương, cháu ngoại tôi trước mặt nhiều người, là tội thứ ba!”


“Bất kỳ tội nào, Diệp Bắc Minh cũng có thể bị xử chết!”


Vương Như Yên đối diện với Đường Kình Thương, khí thế vẫn không hề giảm sút, ngăn trước người Diệp Bắc Minh: “Tội danh của tiểu sư đệ, không ai có thể xử!”


“Đường Kình Thương, ông cũng không được!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play