Ở một nơi cực kỳ kín đáo, một chiếc kẹp tóc nằm lặng lẽ.

Chiếc kẹp tóc rất bình thường, thậm chí còn không phải là pháp khí, ánh sáng trên đó có vẻ đã cũ.

"Đây là......HI"

Hai mắt Vạn Đỉnh Thiên đột nhiên đỏ lên!

Ông ta lao tới một bước, cầm chiếc kẹp tóc gấy trên tay như tìm được kho báu!

Cơ thể không ngừng run rẩy: "Năm đó Cầm Nhi và ta đã định tình bên bờ sông. Đây là món quà ta tặng cô ấy!"

"Hàng tỷ năm trôi qua, sông đã cạn rồi! Cô ấy... lại vẫn còn giữ chiếc kẹp tóc này?"

"Đáng tiếc, lại bị gãy rồi... Là Cầm Nhi bẻ gấy sao?" Vạn Đỉnh Thiên cười khổ.

Chiếc kẹp tóc bị gấy đồng nghĩa với việc mối quan hệ giữa hai người hoàn toàn bị cắt đứt.

Bất Hủ Nhan khẽ mỉm cười: "Đương nhiên không phải, lúc mang tới đây, chiếc kẹp tóc vẫn còn nguyên vẹn."

"Là người của Vạn Y Cốc ông đã làm gấy nó!”

"Cái gì?"

Trái tim Vạn Đỉnh Thiên run lên.

Quay đầu lại với vẻ mặt tím ngắt!

Trong mắt ông ta mang theo sự tức giận vô cùng, liếc nhìn mọi người trong Vạn Y Cốc, tuy không nói một lời, nhưng cơn thịnh nộ quái dị đã bao trùm toàn bộ nơi này!

"Tiêu rồi!"

Người đàn ông trung niên rùng mình sợ hãi, ngã hoàn toàn xuống đất!

Hắn như một con chó chết, điên cuồng dập đầu: "Cốc chủ, tôi sai rồi! Tôi thật sự không biết..."

"Thì ra là ngươi!"

Vạn Đỉnh Thiên tát hắn một cái, người đàn ông trung niên trong nháy. mắt đã bị tiêu diệt, hoàn toàn biến mất!

Những người khác sợ đến mức đều quỳ rạp xuống đất!

Run rẩy sợ hãi!

Cũng không dám ngẩng đầu lên!

Diêm Vương mặt lạnh tức giận, không ai có thể chống đỡ được!

"Giết chóc cũng rất dứt khoát, đáng tiếc, đám đệ tử mà ông thu nhận lại không làm những việc mà con người làm!"

Côn Ngô Mật Phi chế nhạo.

Mọi người có mặt đều kinh ngạc nhìn Côn Ngô Mật Phi, người phụ nữ này điên rồi sao?

Lúc này mà lại dám giễu cợt Vạn Đỉnh Thiên!

Vạn Đỉnh Thiên trầm giọng nói: "Cô có ý gì?"

Côn Ngô Mật Phi chỉ vào Dương sư huynh và mười mấy người khác: "Những người này đều là đệ tử của ông đúng không? Ông hỏi bọn chúng đã làm gì?"

"Đệ tử của tôi?"

Vạn Đỉnh Thiên nhíu mày: "Ta nói thu nhận các ngươi là đệ tử khi nào?"

Một tiếng hét giận dữ: "Nói!"

Dương sư huynh và hơn chục người sợ hãi đến mức quỳ sụp xuống đất, điên cuồng dập đầu!

Không dám giấu một lời! Nói hết toàn bộ!

Sắc mặt Vạn Đỉnh Thiên xám xịt: "Vạn Đỉnh Thiên ta là thấy chết không cứu, nhưng tuyệt đối không phải là không có nhân tính!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play