"Diệp Bắc Minh!"

Cô ấy hét lên một tiếng rồi ngồi bật dậy.

Thấy Diệp Bắc Minh đang ngồi bên cạnh, mỉm cười với cô ấy! Tuy vẫn còn yếu, nhưng không có nguy hiểm!

"Cô là ai?"

Bất Hủ Nhan bước ra một bước, chắn trước người Diệp Bắc Minh, nhìn chằm chằm vào Côn Ngô Mật Phi!

Người trước mặt, chỉ có tu vi ở cảnh giới Đại Năng tầng chín, thế mà lại cho cô một cảm giác uy hiếp rất mạnh mẽ!

Côn Ngô Mật Phi mỉm cười: "Cô gái, đừng lo, tôi giống cô, cũng là nữ nhân của anh ấy!"

"Hả? Cô là người phụ nữ của anh ta?" Bất Hủ Nhan sửng sốt.

Trong lòng xoẹt qua một tia mất mát, mặc dù Diệp Bắc Minh đã bảo trước với cô ấy rằng, mình có rất nhiều hồng nhan!

Lúc ở tộc Bất Hủ, hai người cũng chỉ gặp dịp thì chơi.

Hôm nay, khi thật sự gặp được người phụ nữ của Diệp Bắc Minh, trong lòng cô ấy có cảm giác kỳ lạ!

Giây tiếp theo.

Bất Hủ Nhan phản ứng lại, Côn Ngô Mật Phi nói câu này có vấn đề: "Này... cô... cô đừng có nói lung tung! Tôi khác cô!”

"Cô là người phụ nữ của anh ta, tôi không phải!" "Thế sao?"

Côn Ngô Mật Phi cười xấu xa: "Nếu cô đã không thích anh ấy, thế cô liều mạng vì anh ấy làm gì?"

"Một chưởng của cảnh giới Tế Đạo kia, nện hết lên người cô, cô chưa chết là may mắn!"

Bất Hủ Nhan khế hừ một tiếng: "Tôi thích thì làm, ai cần cô quản?”

Côn Ngô Mật Phi nhún vai, gật đầu: "Đương nhiên là tôi sẽ không quản cô, bây giờ tiểu Minh Minh đang bị thương rất nặng!"

"Chuyện về Vạn Y Gốc, tôi đã biết rồi, cô tiếp tục đi cùng chúng tôi tới Vạn Y Cốc, hay quay về tộc Bất Hủ của cô?"

Tiểu Minh Minh? Đây là cái xưng hô gì vậy! Bất Hủ Nhan trầm mặc vài giây.

Rồi nói tiếp: "Tôi đưa anh ấy đến Vạn Y Gốc!"

"Chỉ cần gặp được Vạn Đỉnh Thiên, rồi xin ông ta cứu người xong, tôi sẽ đi ngay!"

Côn Ngô Mật Phi hơi bất ngờ, cô ta nhìn Bất Hủ Nhan một cái thật sâu: "Tùy cô! Chúng ta lên đường thôi!"

"Tôi đi đằng trước mở đường, cô cõng tiểu Minh Minh đi!" Đứng lên, đi về phía Vạn Y Cốc.

"Đây là người phụ nữ của anh bảo tôi cõng anh, anh đừng hiểu lầm!"

"Chúng ta chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, anh đã giúp tôi, nên tôi mới giúp anh”

Nói xong, cô ấy cõng Diệp Bắc Minh lên lưng rồi đuổi theo.

Côn Ngô Mật Phi đi đằng trước nhìn thấy cảnh này, khóe môi cong lên cười: "Tiểu Minh Minh, đừng bảo chị đây không giúp anh nhé!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play