Sau khi rời khỏi cánh cửa đồng ở vách đá.

Diệp Bắc Minh lập tức truyền âm: "Tiểu Tháp, Dao Trì, hai người cảm thấy pháp tắc Luân Hồi có thật sự có vấn đề đó không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Tiểu tử, trước đây chúng ta cũng đã thảo luận vấn đề này rồi!"

"Tôi cho rằng không liên quan gì cả!” Dao Trì trầm lặng, không nói gì.

Diệp Bắc Minh cảm thấy có gì đó không đúng: "Dao Trì, cô cho rằng thật sự là vì tôi đã hấp thu vận may của những người xung quanh sao?"

Dao Trì nói: "Ta không thể cho ngươi đáp án!"

Diệp Bắc Minh kinh ngạc, thân phận trước đây của Dao Trì chính là Đại Đế, là một trong những người đứng đầu Nguyên Thủy Chân Giới, đến cô cũng không có đáp án?”

"Tại sao?"

Diệp Bắc Minh truy hỏi.

Dao Trì thở dài: "Diệp Bắc Minh, chuyện luân hồi, quá huyền bí.”

"Ngay cả ta cũng chưa hiểu rõ, đồng thời, ta cũng chưa từng nghiên cứu pháp tắc Luân Hồi."

"Cho nên không biết là chuyện gì, nếu như ngươi không sợ chết, có thể tu luyện pháp tắc Luân Hồi đến cấp bốn xem chuyện gì xảy ra rồi nói tiếp!"

Khi đang do dự. Một giọng nói vang lên! "Diệp Bắc Minh!”

Bất Hủ Nhan vừa cười vừa đi tới, vỗ võ vào vai hắn: "Đang suy nghĩ gì đấy?"

"Không có." "Không nói thì thôi, đi, tôi dẫn anh đi gặp hai người."

Đôi mắt đẹp của Bất Hủ Nhan mở to: "Này, như vậy mà đã muốn đi rồi? Bây giờ toàn bộ Bất Hủ tộc đều biết anh là... là người đàn ông của tôi!"

"Anh đi rồi, chẳng phải tôi sẽ mất hết thể diện sao?"

Diệp Bắc Minh nói: "Dù sao cũng chỉ là giả."

Bất Hủ Nhan có chút tức giận: "Là giả, nhưng mọi người đều biết rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play