Mặt đất kéo ra một khe nứt hàng ngàn mét! Hai tay hắn máu me đầm đìa, không ngừng run rẩy!

Nhìn thấy cảnh tượng này, vô số đệ đang có mặt phải hít ngược một ngụm khí lạnh!

Đây thế nhưng là Bất Hủ Vấn Thiên, vậy mà bị một quyền của Diệp Bắc Minh vừa nhập môn đẩy lùi hàng ngàn mét, hai tay còn bị thương nữa?

Làm sao có thể!

“Công tử!”

Huyết lão lao tới, muốn kiểm tra vết thương của Bất Hủ Vấn Thiên. "Không cần!"

Bất Hủ Vấn Thiên phất tay ngăn cản, cười toe toét với hàm răng đầy máu: "Diệp sư đệ, chuyện này có thể cho qua được rồi chứ?”

Diệp Bắc Minh đáp gọn lỏn: “Được!” Bất Hủ Vấn Thiên quay người, trực tiếp rời di.

Trong mắt của ba người Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ, Thái Ất Mạc đều ánh lên một tia rung động.

Đồng thời.

Cũng càng tin chắc nhất định phải thu Diệp Bắc Minh làm đệ tử: “Nhóc Diệp, mau chọn đi, trong ba người chúng ta, cậu chọn ai?”

Dưới con mắt kinh ngạc của mọi người!

Diệp Bắc Minh phịch một tiếng quỳ xuống: “Đệ tử Diệp Bắc Minh tham kiến ba vị sư phụ!”

“Ba vị sư phụ?” “Trời ạ! Hắn cũng quá tham lam rồi chăng!” Hàng triệu đệ tử có mặt xém chút nhảy dựng lên.

Trần Vũ Nhu cũng đơ ra, ngạc nhiên thốt lên: “Diệp Bắc Minh, anh... anh muốn cùng lúc bái ba vị đại trưởng lão làm sư phụ?”

“Cái đó.... không được à?”

Diệp Bắc Minh vô tội nhìn ba người.

Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ cùng Thái Ất Mạc đảo mắt nhìn nhau!

Giây tiếp theo.

"Ha ha ha! Được, sao lại không được!”

“Nào nào, đồ đệ ngoan, mau đứng lên đi!”

Sau khi Bất Hủ Vấn Thiên rời đi liền nhanh chóng trở về nơi ở của mình.

Vừa bước vào cung điện, Huyết lão vội lao tới: “Công tử, người không sao chứ?”

"Phụt.....!II"

Bất Hủ Vấn Thiên phun ra một ngụm máu đen mà hắn vẫn luôn nhịn không được nôn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play