45: Về Nhà Họ Chu
Cơ thể khỏe mạnh của Hàn Nguyệt bám sát phía sau bước lên theo.
Cô ta cũng là một võ giả, nhưng thực lực không cao, mới đến cấp Huyền!
“Kinh mạch của cô bị tắc nghẽn, nếu như đả thông kinh mạch thì quả thực có thể tăng nhanh thực lực”, Diệp Bắc Minh bỗng nói.
Hàn Nguyệt nghe vậy lập tức vui vẻ, hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Diệp Bắc Minh: “Đa tạ Diệp thần y!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh thoáng trầm xuống, nhìn về phía Giang Nam.
Hàn Nguyệt cũng không nói những lời thừa thãi nữa, bảo máy bay lấy tốc độ nhanh nhất bay về Giang Nam.
Diệp Bắc Minh và nhóm người Hàn Nguyệt rời đi xong, hai người Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến vẫn còn ngây người đứng ở bên trong phòng.
Mãi lâu sau, Tôn Thiến mới đỏ bừng mặt: “Nhược Tuyết, Diệp Bắc Minh này rốt cuộc là người như thế nào vậy?”
“Vừa rồi...!vừa rồi anh ấy và người phụ nữ kia, thứ mà bọn họ nói đến...”.
“Ông trời ơi, thế mà có liên quan đến vua Giang Nam, còn có liên quan đến cả chiến thần Lăng Phong?”
Tôn Thiến mặc dù là một cô gái bình thường, nhưng cũng biết đến vua Giang nam và chiến thần Lăng Phong.
Đối với người bình thường mà nói, họ tuyệt đối là những nhân vật lớn đầy đẳng cấp.
Diệp Bắc Minh có thù với bọn họ?
Tôn Thiến cũng bị dọa cho ngây người!
Hạ Nhược Tuyết cũng đầy vẻ bàng hoàng, lắc đầu nói: “Tớ...!tớ cũng không biết tình hình ra sao mà!”
“Cậu không biết, tối hôm qua cậu còn ngủ với người ta rồi”, bàn tay như ngọc của Tôn Thiến đỡ lấy trán.
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu, mặt đỏ bừng: “Cậu đừng nói bậy, chúng tớ chẳng làm gì cả”.
“Tớ còn lâu mới tin đó! Tối hôm qua hai người chắc chắn cái gì cũng làm hết rồi”, Tôn Thiến lắc đầu, hầu như không tin, cô ấy cũng bày ra bộ dáng mê trai: “Trời ơi, không ngờ được người trong lòng của cậu lại giỏi như vậy, có thể sánh được với cả vua Giang Nam và chiến thần Lăng Phong?”
“Đúng là vô địch mà!”
“Nhược Tuyết, cậu mau nói cho mình biết, anh ấy rốt cuộc có lai lịch thế nào?”
“Cậu mau nói đi”, gương mặt Tôn Thiến hưng phấn đến ửng đỏ.
Nhưng Hạ Nhược Tuyết lại đầy vẻ mờ mịt, người đàn ông mà mình thích, rốt cuộc có lai lịch thế nào?
...!
Hành trình lái xe hai giờ đồng hồ, ngồi máy bay chỉ ba mươi phút là đã đến nơi.
Tránh việc đánh rắn động cỏ, Diệp Bắc Minh bảo máy bay dừng ở chỗ cách khu biệt thự của nhà họ Chu khoảng năm trăm mét.
Khi máy bay còn cách mặt đất khoảng gần một trăm mét, Diệp Bắc Minh đã vội vàng mở cửa máy bay ra.
Hàn Nguyệt vội vàng nói: “Diệp thần y, đợi chút đã, ở đây là không trung cách mặt đất gần trăm mét, anh...”.
Câu nói còn chưa hết, Hàn Nguyệt đã thấy Diệp Bắc Minh nhảy xuống!
Nhảy thẳng xuống luôn rồi!
Diệp Bắc Minh thế mà lại nhảy thẳng xuống rồi!
Hàn Nguyệt bị dọa cho sợ gần chết!
Đây là trên không trung cách mặt đất gần trăm mét đó, với độ cao này mà nhảy xuống đến mặt đất, cho dù có là tông sư võ đạo thì cũng chắc chắn ngã chết đó!
Phải biết là, kỷ lục nhảy cao nhất của một tông sư võ đạo cũng chỉ có năm mươi mét và không hề hấn gì thôi.
Độ cao một trăm mét, tương đương với tòa nhà ba mươi tầng!
Người bình thường nếu như rơi từ độ cao này xuống e là sẽ nát nhừ.
“Rầm!”
Diệp Bắc Minh vững vàng đáp xuống đất, mặt đất phía chân anh bị lõm thành một hố sâu.
“Viu!”
Tốc độ của Diệp Bắc Minh cực nhanh, như thể một vận động viên chạy nước rút một trăm mét lao thẳng về phương hướng của nhà họ Chu.
“Mau hạ cánh!”
Hàn Nguyệt kinh hoàng, bảo máy bay đáp xuống mặt đất.
Khoảng cách năm trăm mét đối với Diệp Bắc Minh mà nói chẳng mất đến nửa phút.
Cửa chính của nhà họ Chu đóng chặt, tất cả cửa sổ đều được kéo rèm kín mít.
Vị trí trên mái nhà có ba tay súng bắn tỉa da trắng giương súng ẩn nấp chờ sẵn Diệp Bắc Minh.
Thấy Diệp Bắc Minh xuất hiện, tay súng bắn tỉa da trắng kia lập tức mở máy bộ đàm: “Lão đại, có người đến, không biết có phải là tên nhóc kia không!”
Lúc này, cửa rèm tầng hai của nhà họ Chu được kéo ra một khe nhỏ: “Hình ảnh lấy được từ camera hành trình thì hẳn là anh ta”.
“Để anh ta vào đây!”
“Được”.
Hai người dùng máy bộ đàm nói chuyện xong, cửa chính của biệt thự nhà họ Chu được mở ra.
Bởi vì rèm kéo kín nên trong phòng tối đen.
Diệp Bắc Minh không hề có chút sợ hãi nào, sải bước lớn đi vào bên trong biệt thự.
“Lạch cạch!”
Âm thanh va chạm vang lên.
Cửa chính của biệt thự lập tức đóng chặt lại.
Đèn chùm bên trong sảnh của biệt thự được bật lên, phía sau xuất hiện bốn năm người đàn ông da trắng, trên người được trang bị đầy đủ vũ trang, tay cầm chặt súng nhắm thẳng về phía sau lưng của Diệp Bắc Minh.
“Go!”
Mấy người dùng họng súng đẩy người Diệp Bắc Minh.
Trên ghế sô pha phía trước, có một người đàn ông da trắng đang ngồi.
Trong tay anh ta cầm một ly rượu đang từ từ thưởng thức rượu vang đỏ trong đó.
Gương mặt anh ta rất trắng, dáng người cao gầy, đường nét khuôn mặt rõ ràng.
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh đến đây, anh ta từ từ đứng dậy, luồng khí chất phú quý ập đến trước mắt, dùng thứ tiếng phổ thông trọ trẹ hỏi: “Anh chính là Diệp Bắc Minh kia?”
“Nhược Giai và chú Chu bọn họ đâu rồi?”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng hỏi.
Khóe miệng của người đàn ông da trắng cong lên đầy vẻ ngạo mạn: “Là tôi hỏi anh, hay là anh hỏi tôi?”
“Tôi là Diệp Bắc Minh”.
Không nhìn thấy Chu Nhược Giai, Diệp Bắc Minh chỉ đành phải tạm thời nhẫn nhịn ý muốn giết người của mình lại.
“Rất tốt”.
Người đàn ông da trắng gật đầu, bình tĩnh nói: “Vậy tấm thẻ kia đâu rồi?”
Diệp Bắc Minh nhấc tay lên, hai ngón tay kẹp chặt tấm thẻ ngân hàng.
Tấm thẻ ngân hàng này có kích thước bằng với những tấm thẻ ngân hàng bình thường khác..
46: Tự Nhiên Như Ở NhàThứ duy nhất khác nhau chính là nó vô cùng tinh xảo.
Bốn phía được khảm một vòng kim cương, mặt trước của tấm thẻ còn khắc hình rồng vàng, gấu đen, hổ, sư tử và đại bàng.
Sống động như thật!
"Hô hô!"
Khoảnh khắc nhìn thấy tấm thẻ này, con ngươi của người đàn ông da trắng co rụt một cách nghiêm trọng.
Hô hấp dồn dập!
Người đàn ông không nhịn được mà tiến lên hai bước, đưa tay ra để lấy tấm thẻ ngân hàng!
Người này rõ ràng đã không còn giữ được bình tĩnh nữa!
Diệp Bắc Minh cầm thẻ ngân hàng trong tay, bình tĩnh nói: "Nếu như không được nhìn thấy Nhược Giai thì tao sẽ hủy nó ngay lập tức".
"Mày dám!"
Người đàn ông da trắng xúc động, đôi mắt xanh của hắn ta lập tức tràn ngập tơ máu.
Hắn ta điên cuồng rống to: "Nếu như mày dám hủy tấm thẻ này thì tao chắc chắn mày sẽ phải hối hận cả đời!"
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn hắn ta.
Người đàn ông da trắng hít sâu một hơi, sau đó lại thở hổn hển một lúc rồi mới bình tĩnh trở lại.
Hắn ta quát lớn một tiếng: "Dẫn lên đây!"
Chu Nhược Giai, Chu Thiên Hạo và Lý Hải Hà bị dẫn tới.
Tất cả đều bị trói tay, miệng bị dán băng dính.
Cũng may vẫn chưa chịu tra tấn gì.
Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm.
“Người đều đã dẫn ra hết rồi, có phải mày nên đưa tấm thẻ này cho tao rồi hay không?”, người đàn ông da trắng liếc nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh chỉ vào cổng biệt thự rồi nói: "Để họ rời đi trước".
Người đàn ông da trắng suy nghĩ một chút, Diệp Bắc Minh chỉ có một mình, bọn họ thì chỗ sáng chỗ tối, tổng cộng có hơn ba mươi người.
Hơn hai chục lính đánh thuê!
Ba lính đánh thuê cấp vương!
Còn có thể so với võ đạo tông sư, rõ ràng không thể nào sợ Diệp Bắc Minh.
Người đàn ông da trắng gật đầu: "Thả bọn họ ra, để cho bọn họ đi".
Gia đình của Chu Nhược Giai đã được thả.
Chu Nhược Giai lo lắng nói: "Bắc Minh, anh quay lại đây làm gì, mau đi đi!"
“Bác Chu, mau mang Nhược Giai đi”, Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng lắc đầu.
Chu Thiên Hào dao động một lúc rồi mới gật đầu với Diệp Bắc Minh.
Ông ta biết nếu Diệp Bắc Minh đã dám đến thì chắc chắn có thể đối phó với những kẻ này.
Ba người bọn họ lúc này mới chính là gánh nặng của anh.
Chu Nhược Giai bị kéo ra khỏi cổng biệt thự nhà họ Chu.
Thấy ba người nhà họ Chu an toàn rời đi, Diệp Bắc Minh chậm rãi đút thẻ ngân hàng vào trong túi.
Sắc mặt người đàn ông da trắng sa sầm: "Mày làm cái gì đó?"
Hai tay chắp sau lưng, Diệp Bắc Minh không hề để ý đến người đàn ông da trắng, chỉ chậm rãi đi đến ghế sô pha trong biệt thự.
Rồi chậm rãi ngồi xuống!
Anh cầm chiếc ly trên bàn lên, rót một ly rượu vang.
Tùy tiện như thể đây chính là nhà của mình vậy.
"Ực".
Dưới ánh mắt kinh ngạc của một đám người da trắng, Diệp Bắc Minh khẽ nhấp một ngụm rượu rồi gật đầu nói: "Lafite năm 1982, thường thức của bác Chu quả không tồi".
Mẹ kiếp!
Quá kiêu ngạo!
"Muốn chết!"
Người đàn ông da trắng lạnh lùng rút ra một con dao quân đội Thụy Sĩ giắt trên thắt lưng.
Luồn lách giống như một con rắn độc, con dao đâm thẳng vào cổ họng của Diệp Bắc Minh.
"Keng!"
Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng duỗi hai ngón tay ra, dễ dàng kẹp chặt con dao quân đội Thụy Sĩ lại sau đó dùng sức gập nó.
Con dao quân đội Thụy Sĩ làm bằng hợp kim thượng hạng đã bị anh bẻ gãy chỉ bằng hai ngón tay.
Người này có còn là con người hay không?
"Á!"
Lưỡi dao bay ra c ắm vào đùi người đàn ông da trắng, hắn ngã ra lăn lộn trên mặt đất, không ngừng kêu gào.
Thấy vậy, đám lính đánh thuê còn lại trong biệt thự chuẩn bị giơ súng bắn vào Diệp Bắc Minh.
"Bang!"
Diệp Bắc Minh một tay cầm ly rượu, cổ tay run lên!
Ly rượu nổ tung, ngay khi lòng bàn tay của anh lật lại thì những mảnh thủy tinh đã bay ra như mưa.
"Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!"
Đám lính đánh thuê chưa kịp hành động thì đã bị mảnh thủy tinh c ắm vào đầu.
Mười mấy tên lính đánh thuê đều ngã xuống đất, lập tức chết ngay tại chỗ!
"Ck!"
Đằng sau Diệp Bắc Minh, ba lính đánh thuê cấp vương xuất hiện.
Họ xông về phía Diệp Bắc Minh từ ba hướng!
Ba lính đánh thuê cấp vương còn có thể so sánh với võ đạo tông sư!
Một người như độc xà!
Một người như mãnh hổ!
Một người như sư tử!
Người đàn ông trông giống độc xà là người nhanh nhất, hắn ta đã xông tới phía sau rồi tung ra một quyền đấm vào đầu Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh thậm chí còn không quay đầu lại, anh đưa tay ra nắm chặt lấy quyền của người đàn ông trông giống độc xà.
Dùng sức trấn áp!
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Người đàn ông đó đã bị ném ra ngoài như một con chó chết.
Hắn ta đập vào tường biệt thự nhà họ Chu, khoét ra trên tường một cái lỗ hình người, chết ngay lập tức.
Lính đánh thuê cấp vương giống mãnh hổ cũng đã xông đến, kẻ này có thực lực cường hãn, cơ bắp toàn thân phồng lên!
Hai quyền của hắn ta giống như hai quả chùy lớn, một quyền đánh thẳng vào trái tim của Diệp Bắc Minh, một quyền nhắm thẳng vào cổ họng của anh!
"Ha ha".
Diệp Bắc Minh cười lạnh, anh nắm lấy cổ tay của người đàn ông bằng tốc độ cực nhanh, sức mạnh dâng trào.
Con ngươi của đối phương giãn rộng ra, hắn ta hét lên một tiếng kinh hoàng, bởi vì hắn ta phát hiện ra rằng hai bàn tay của mình đã bị Diệp Bắc Minh xé nát!
"Á!"
Hắn ta kêu thảm thiết một tiếng.
Diệp Bắc Minh đánh ra một quyền.
Dùng cách của người trả lại cho người!
Một quyền đánh thẳng vào trái tim.
"Đùng!"
Lính đánh thuê cấp vương bị đánh vỡ tim, chết ngay tức khắc.
"Hít!"
Lính đánh thuê cấp vương cuối cùng đã tái mặt vì sợ hãi.
Hắn ta hít sâu một hơi, không ngờ thực lực của Diệp Bắc Minh lại đáng sợ đến như vậy.
Vút!
Hắn ta xoay người bỏ chạy, lúc này giữ mạng mình mới là quan trọng nhất!
Diệp Bắc Minh sải bước về phía trước rồi đá ra một cước, lực đạo tạo ra giống như một chiếc xe tải đâm thẳng vào lưng đối thủ.
"Phụt!"
Lính đánh thuê cấp vương cuối cùng đã phun ra một ngụm máu giàn giụa.
Ngay khi cơ thể hắn ta sắp chạm đất, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở chỗ hắn ta sắp tiếp đất, anh vươn một tay ra tóm lấy cổ hắn ta.
"Răng rắc".
Một thanh âm giòn giã vang lên!
Lính đánh thuê cấp vương cuối cùng đã bị vặn gãy cổ chết!