Khi Diệp Bắc Minh quay lại khu nhà của Hạ Nhược Tuyết.
Nơi này đã giăng dây khắp chốn, nơi nào cũng có cảnh sát.
Điều làm Diệp Bắc Minh bất ngờ là Vương Kiêm Hà cũng có mặt trong đám đông.
Rất nhiều người trong khu bị đánh thức, nửa đêm xuống hóng hớt, bu đầy bên dây cảnh báo.
Năm thi thể võ giả bị đắp vải trắng, bị người ta đang chụp hình.
“Đây lại là năm tội phạm cấp A bị truy nã!”, Vương Kiêm Hà đang gọi điện.
Để tránh phiền phức không đáng có, Diệp Bắc Minh xoay người rời đi nơi đó.
Anh đi theo hướng khác, thi triển võ thuật tiến vào phòng khách chỗ trọ của Hạ Nhược Tuyết.
“Á!”
Vừa vào phòng khách, anh đã nghe tiếng hét kinh hãi.
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn thì thấy Tôn Thiến đang mặc đồ ngủ, ly tay rơi trên đất, vỡ nát bấy.
Ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ, cũng chiếu xuyên qua bộ đồ ngủ của Tôn Thiến.
Bên trong bị nhìn thấy hết không sót gì!
“Là tôi!”, Diệp Bắc Minh lên tiếng.
Tôn Thiến giật mình, vỗ ngực, dường như chưa nhận ra là mình bị nhìn sạch cả cơ thể rồi: “Hóa ra là anh, tôi còn tưởng trộm, bên ngoài xảy ra chuyện gì thế? Sao có nhiều cảnh sát vậy?”
“Không biết!”, Diệp Bắc Minh lắc đầu, xoay thân tiến vào phòng Hạ Nhược Tuyết.
Tôn Thiến đột nhiên cười gọi lại Diệp Bắc Minh: “Này!”
“Sao?”, Diệp Bắc Minh quay đầu.
Tôn Thiến cười: “Hai người, rốt cuộc đã gì kia chưa? Ừm...!có làm chuyện đó chưa?”
“Chuyện nào?”
Diệp Bắc Minh khó hiểu.
Tôn Thiến tỏ vẻ hiểu biết: “Chậc chậc chậc, còn giả ngu à?”
“Năm năm không gặp nhau, lần đầu gặp lại còn ngủ chung, không phải là củi khô bốc lửa sao?”
“Bốn năm đại học, Hạ Nhược Tuyết cũng chẳng quen ai mà”.
“Củi khô bốc lửa, nắng hạn gặp mưa rào! Hiển nhiên là sẽ “chiến đấu kịch liệt” nhỉ!”
“Người ta là con gái nhà lành, anh đừng có kiểu mặc quần xong là rũ bỏ trách nhiệm nhé”.
“Khụ khụ!”
Diệp Bắc Minh nghe hiểu thì suýt lảo đảo.
“Cô đừng nói lung tung!”
Anh vội đẩy ra cửa phòng Hạ Nhược Tuyết, tiến vào.
Thực lực võ đạo của Diệp Bắc Minh có thể lập tức giết Tông Sư võ đạo nhưng chuyện tình cảm thì chẳng khác nào tờ giấy trắng.
Tuổi anh còn trẻ, thanh niên nhiệt huyết hừng hực, Tôn Thiến nói vậy thì sao anh chịu nổi?
Vừa vào phòng, Diệp Bắc Minh đúng lúc thấy Hạ Nhược Tuyết đang nằm ngửa, tay chân dang rộng, ánh trăng chiếu trên da thịt cô ấy.
Đồi núi cao ngất, đùi đẹp thon thả.
Trong cơ thể Diệp Bắc Minh dâng lên ngọn lửa.
“Hầy!”
Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Thế này chẳng phải đang dụ người ta phạm tội à?”
Diệp Bắc Minh đi tới trước cửa sổ, cúi đầu nhìn Hạ Nhược Tuyết.
Cô gái nằm đó, dáng người, da thịt, gương mặt...!tất cả đều có thể khen là hoàn mỹ.
“Diệp Bắc Minh, đừng đi được không?”
Trong lúc ngủ mơ, Hạ Nhược Tuyết nói mớ một câu.
Diệp Bắc Minh sờ mũi: “Chẳng lẽ mình lại sắp có thêm một món nợ tình à?”
...!
Sáng hôm sau.
Diệp Bắc Minh vừa rửa mặt xong, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ.
Tôn Thiến đi mở cửa thì thấy một đám cảnh sát xông vào, người đi đầu là Vương Kiêm Hà.
“Cô tên Tôn Thiến phải không, đêm qua có nghe thấy âm thanh gì không?”, tư thế Vương Kiêm Hà vội vàng, cô ta ưỡn ngực tiến vào.
Một cảnh sát khác cũng ở trong phòng khách tìm tìm kiếm kiếm manh mối có giá trị.
”Tối qua hả? Không có!”, Tôn Thiến lắc đầu.
Lúc này, Diệp Bắc Minh bước ra khỏi phòng Hạ Nhược Tuyết, Hạ Nhược Tuyết cũng theo phía sau.
Vương Kiêm Hà nhíu mày: “Hai người ngủ chung tối qua à?”
Cô ta biết Diệp Bắc Minh này, anh và chị họ Vương Như Yên của cô ta có quan hệ không bình thường.
Vương Kiêm Hà đoán Diệp Bắc Minh có thể là bạn trai Vương Như Yên.
Nếu Diệp Bắc Minh đã có Vương Như Yên mà lại quan hệ với cô gái khác, còn ngủ chung cả đêm...!
Trai đơn gái chiếc ngủ chung một phòng!
Chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Ngược lại, Diệp Bắc Minh còn tỏ ra không thèm để bụng, hờ hững nói: “Cô cảnh sát, chuyện đó liên quan tới việc cô tra án à?”
Vương Kiêm Hà có chút tức giận, cô ta hoàn toàn không ưa loại cặn bã như Diệp Bắc Minh: “Tôi biết anh là ai, anh tên Diệp Bắc Minh phải không?”
“Tôi đã biết chuyện vua Giang Nam!”
“Vương Như Yên giúp anh giết vua Giang Nam mà anh còn đối xử với người ta như vậy”.
“Tôi đối với cô ấy thế nào?”, Diệp Bắc Minh có chút khó hiểu.
“Ha ha, gã đàn ông khốn kiếp đúng là loại chẳng ra gì!”, Vương Kiêm Hà cười lạnh một tiếng rồi nhìn Diệp Bắc Minh, ra lệnh: “Chuyện của vua Giang Nam, tôi không xen vào, cũng không biết gia thế anh thế nào nhưng tối qua trong khu này có năm người chết, trong camera theo dõi đã quay được một bóng người giống anh ra tay!”
“Hiện tại anh có quyền giữ im lặng nhưng những gì anh nói sau đó đều là bằng chứng trước tòa!”
Vương Kiêm Hà chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Bắt lại, dẫn đi!”
Một đám cảnh sát lập tức bao vây.
Có người lấy ra còng tay bằng bạc.
“Dừng tay!”
Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng nói, một cô gái xinh đẹp mang theo khí thế tiến vào.
Diệp Bắc Minh nhướng mày, sao cô ta lại tới đây?
Người tới đúng là Hàn Nguyệt!
Theo sau cô ta là mấy người đàn ông nội kình hùng hậu.
Tông Sư võ đạo.
Có ba Tông Sư đi theo bảo vệ, không hổ là người của nhà họ Hàn – Trung Hải.
Cô ta tốn thời gian cả đêm, cuối cùng cũng tra ra được Diệp Bắc Minh đã đến Kim Lăng.
Vì vậy lập tức di chuyển tới đây, dùng hết mọi cách tìm được nơi ở của Diệp Bắc Minh.
Sáng sớm đã vội chạy tới.
“Cô là ai?”, Vương Kiêm Hà nhìn Hàn Nguyệt.
Hàn Nguyệt bình tĩnh nói: “Cô không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết người này được tôi bảo vệ”..