Một người trong đó, Tiêu Vô Tướng!
Hai ông lão khác, chắp tay sau lưng, yên lặng đi theo phía sau Độc Cô Vấn Thiên!
Giống như vực sâu, thâm sâu khó lường! “Cảnh giới Thần Tôn?” Lòng của các trưởng lão tông môn lớn trầm xuống.
Nếu thực sự là cảnh giới Thần Tôn ra tay, cơ hội để họ có được xương Chí Tôn sẽ rất mong manh!
Diệp Bắc Minh quay đầu, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng băng lạnh: “Lại là mày?”
Một luồng sát ý ngút trời ngưng tụ!
Đồng thời truyền âm: “Tiểu tháp, có cảnh giới Thần Hoàng ở gần đây không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Thần niệm của bản tháp vẫn luôn đang giám sát phạm vi Thái Dương Tông, cách mười dặm có ba cảnh giới Thần Hoàng đang âm thầm quan sát!”
“Nhưng họ không có ý lại gần!”
“Vậy còn đợi gì nữa? Bùng phát cho tôi! Vãi!”
Diệp Bắc Minh tức giận gầm một tiếng.
“Được!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chỉ đáp một tiếng: “Bản tháp sẽ lợi dụng tay trái chí tôn và kiếm Long Đạo ra tay!”
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh lại chủ động tấn công, bước một bước ra sơn môn của Thái Dương Tông!
Chạy thẳng đến Độc Cô Vấn Thiên.
Độc Cô Vấn Thiên sợ ngẩn người, tên nhóc này điên rồi sao? Chẳng lẽ không biết mình đưa đến hai thần tôn?
Lại thêm Tiêu Vô Tướng, tổng cộng ba thần tôn!
Đúng thế!
Mình có ba thần tôn, mình sợ cái gì?
Trong lòng Độc Cô Vấn Thiên bùng lên ngọn lửa giận: “Lão Lương, lão Tôn, để lại cho hẳn một hơi thở là được, những việc khác tùy các ông chơi đùa hắn thế nào cũng được!”
“Được”.
Hai ông lão gần như ngẩng đầu cùng lúc, trong đôi mắt già nua mang theo vẻ uể oải.
Đối phó với môt người vừa tiến vào thần cảnh, cần nghiêm túc thế sao?
Liền sau đó. Soạt! Soạt! Một ông lão cảnh giới Thần Tôn bước ra một bước chặn
trước người Độc Cô Vấn Thiên, cười thích th lhóc con, bây giờ mày quỳ xuống nhận lỗi, nói không chừng...”