Ông lão nhếch nhác rõ ràng ngẩn người, sâu trong đôi mắt đục ngầu lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Ông ta bình tĩnh cười: “Cậu nhận nhầm người rồi, cái gì mà Thái Dương Tông với Nguyệt Lượng Tông, tôi không biết cậu có ý gì!"

Diệp Bắc Minh cau mày: “Tiền bối không muốn thừa nhận, đương nhiên có lý do của mình”.

“Có điều, bây giờ tôi gặp rắc rối!”

“Chỉ có Thái Dương Tông có thể giúp chúng tôi thoát khỏi thân phận kẻ vượt biên, nếu có thể, chúng tôi hy vọng tiền bối có thể giúp đỡ!”

Ông lão nhếch nhác cười: “Ha ha ha, cậu thực sự nhận nhầm người rồi”.

“Tôi chỉ là một lão ăn xin, không phải thánh tử Thái Dương Tông gì”.

“Cô bé, ông đi đây”.

“Ông ăn xin, tạm biệt!”

Nặc Nhi vẫy tay.

Diệp Bắc Minh hét lớn theo bóng lưng của ông lão nhếch

ng thực sự không muốn chấn hưng lại Thái Dương Tông sao?”

“Ông thực sự nỡ lòng để Thái Dương Tông tuyệt tự sao?”

Cơ thể ông lão nhếch nhác run lên, rẽ vào góc phố biến mất.

Diệp Bắc Minh thầm lắc đầu: “Tiểu tháp, xem ra còn đường Thái Dương Tông này cũng không đi được rồi!”

“Tiểu sư đệ, bọn họ đến rồi! Mau chạy đi!”

Hoàng hậu Hồng Đào và Liễu Như Khanh đang canh chừng gần đó xông đến, hai người vô cùng nhếch nhác.

Hiển nhiên là đã giao đấu!

“Muốn chạy hả! Nằm mơ đi!”

“Tìm được rồi, mau đi thông báo cho người khác!”

“Thành chủ có lệnh, ngoại trừ thanh niên tên Diệp Bắc Minh, còn lại giết hết!”

Mười mấy bóng người xông đế, lại đều là cảnh giới thiên thần.

Một người đàn ông trung niên tỏng đó khóa chặt Liễu Như Khanh, hóa thành tàn ảnh lướt qua: “Còn muốn báo tin? Xuống địa ngục đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play