Lê Mộng Ly quay người, quỳ gối trước mặt Từ Ngạo. Từ Ngạo toét miệng cười một tiếng: “CútI”
“Cô Nguyễn... Tôi xin cô..., Lê Mộng Ly quỳ dưới đất, lê đầu gối tới chỗ Nguyễn Thanh Từ cầu xin.
Nguyễn Thanh Từ ngẫm nghĩ một chút rồi khế lắc đầu!
Cả ba người đều từ chối!
“Không...”
Lê Mộng Ly hoàn toàn tuyệt vọng, mái tóc xanh bỗng bạc trắng trong nháy mắt: “Tại sao? Tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy?”
Không cam lòng!
Tuyệt vọng!
Bất lực!
Đủ loại cảm xúc ngập tràn trong đầu!
Bỗng nhiên, trong cơ thể Lê Mộng Ly vang lên một giọng nói lạnh lẽo, u ám: “Hahal Cô gái tội nghiệp, người đời đều nhục mạ cô, mắng chửi cô, hận cô, trách cô!”
“Cô đã bị cả thế giới ruồng rẫy rồi, giờ bản tọa cho cô một cơ hội!"
“Từ giờ trở đi, cô hãy làm kiếm nô của bản tọa, bản tọa đảm bảo cô sẽ vượt qua được ải này!”
Mọi người trên đài Phong Thần giật mình: “Ai đang nói vậy?”
Một giây sau.
Một luồng kiếm khí màu máu đáng sợ mang theo mùi máu tươi nồng nặc vút lên tận trời!
Một thanh kiếm gãy lơ lửng trước mặt Lê Mộng Ly.
Vết gỉ loang lổ!
“Một thanh kiếm gãy?”
Mọi người lại sửng sốt một lần nữa.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nặng nề: “Nhóc con, cậu có nhớ thanh kiếm này không?”
Diệp Bắc Minh nheo mắt: “Đương nhiên tôi nhớ, nó là thần khí đã bị hư tổn phần lớn trong vùng đất Thiên Tuyệt mà ông đã nuốt chửng!”
“Cuối cùng chỉ còn thừa lại hai món thần khí, một cái là tiêu ngọc, một cái là kiếm thần!”
“Tiêu ngọc nhận Thẩm Nại Tuyết làm chủ, còn thanh kiếm thần này nhận Lê Mộng Ly làm chủ...”
“Xem ra trong thanh kiếm thần này có một thần hồn đã bị hư tổn!", tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Chẳng trách trước đây nó lại chủ động nhận chủ, chắc chắn là vì sợ bị bản tháp nuốt mất!”