Bỗng nhiên, giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Ôi trời, nơi này cũng không phải là võ đài của học viện!”

“Tôi lại đánh chết đồng môn, hai vị viện trưởng không trách tôi chứ?”

Nói xong.

Ánh mắt nghiêm lại, nhìn sang Trương Tuyệt Long và Tân Bách Hùng!

Không có che đậy sát ý!

Hạng Cửu U nhằm vào mấy người Nhược Giai, Hầu Tử, chắc chăn là có ông lão già này ủng hộ phía saul

Nếu không.

Có Kiếm Phá Thiên giúp đỡ quan tâm, họ không thể nào thảm như vậy!

Cảm nhận được sát ý ngút trời của Diệp Bắc Minh!

Sắc mặt của Trương Tuyệt Long trắng bệch, vội vàng nở nụ cười gượng: “Cậu nhóc Diệp... à không, Bắc Minh!”

“Cậu làm tốt lắm, Hạng Cửu U không biết nặng nhẹ chế nhạo cậu trước nhiều người!”

“Kẻ này chết là đáng đời!”

“Đúng đúng đúng"

Tần Bách Hùng vội gật đầu: “Hạng Cửu U chết không đáng tiếc, không chỉ chúng tôi không trách cậu!”

“Tin rằng những người khác trong học viện cũng sẽ không trách cậu!”

Hai viện trưởng quyền cao chức trọng, lúc này giống như hai thằng hề hùa theo!

Diệp Bắc Minh cười thú vị: “Vậy sao? Một mình Hạng Cửu U lên đường rất cô đơn!”

“Hai vị viện trưởng, có muốn đi cùng anh ta không?”

“Suýt!”

Lời vừa được nói ra, hàng trăm ngàn đệ tử của học viện Viễn Cổ hít khí lạnh!

Hai người Trương Tuyệt Long và Tân Bách Hùng đỏ bừng đôi mắt!

“Cậu!” Căn chặt răng, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh. “Cậu nhóc Diệp, đừng!”

Kiếm Phá Thiên kinh hãi, bước lên một bước đến trước người Diệp Bắc Minh.

Nén thấp giọng, nhìn vào sâu trong cấm địa: “Nơi này là học viện Viễn Cổ, bề ngoài hai vị viện trưởng này cũng chưa

từng làm sai gì!”

“Nếu cậu ra tay giết họ, sợ rằng mấy lão tổ trong cấm địa sẽ không ngồi yên không quản!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play