“Đã tàn phế rồi thì dù có khéo léo cũng đâu có tác dụng gì?”
Ông ta cười đầy ẩn ý sâu xa: “Nếu cậu đã hiểu thì tôi cũng không nói thêm gì nữa!”
“Những người vừa tới chính là các thần y giỏi nhất của học viện Viễn Cổ, ngay cả bọn họ cũng nói không thể cứu được cậu!”
Chu Nhược Giai không chấp nhận nổi: “Viện trưởng Trương, ông nói đùa thôi phải không?”
“Ông bảo sao? Viện trưởng Trương, không thể nào người anh em của tôi lại vô phương cứu chữa được!”, Hầu Tử nóng ruột.
Anh ta xông tới, năm tay Trương Tuyệt Long.
Trương Tuyệt Long sầm mặt lại, phóng ra một luồng khí mạnh hất bay Hầu Tử ra ngoài: “Không biết lớn biết nhỏ gì cả, tay của bản viện trưởng là thứ cậu có thể tùy tiện cầm nắm như vậy sao?”
Hầu Tử ngã phệt mông xuống đất.
Máu trào lên ngực, khóe miệng nếm thấy vị ngọt!
Máu tươi rỉ ra.
Thấy vậy, sâu trong đáy mắt Diệp Bắc Minh lóe lên sự lạnh giá!
Hầu Tử vội vàng đổi giọng: “Viện trưởng Trương, rất xin lỗi, tôi thật thất lễ!”
Trương Tuyệt Long chẳng thèm giả bộ nữa, cười găn một tiếng: “Lần này thì thôi, sau này phải nhớ rõ địa vị của mình!”
“Thân phận của bản viện trưởng là gì? Thân phận của cậu là gì?”
“Vâng, vâng, vâng!”
Hầu Tử gật đầu lia lịa: “Viện trưởng Trương nói gì cũng đều đúng hết!”
“Tôi xin nhận phạt, xin ông nhất định phải cứu anh Diệp!”
“Cứu cậu ta ư?”
Trương Tuyệt Long cười, lắc đầu, nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Tôi đã bảo là cậu ta vô phương cứu chữa rồi, cậu nghe mà không hiểu à?”
“Không tin thì cậu hỏi cậu ta mà xem?”
Nói rồi, ông ta đánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh.
Lúc này, toàn bộ cấm địa đều im phăng phắc!
Cuối cùng mọi người cũng cảm nhận được bầu không khí bất thường!
Trương Tuyệt Long bây giờ không còn thân thiện, dễ gần như lúc trước nữa!
Lúc này, Diệp Bắc Minh cười, gật đầu: “Hầu Tử, viện trưởng Trương nói đúng đấy”.
“Xương cốt của tôi đã vỡ vụn, gân mạch đứt hết, đúng là không thể cứu nổi”.
Hầu Tử đỏ hoe mắt, quay đầu lại: “Anh Diệp! Anh vẫn còn có thể chữa trị được mài”
Chu Nhược Giai cứ khóc mãi, không sao dừng lại được: “Chồng à, chắc chắn chúng ta vẫn còn cơ hội khác!”
Diệp Bắc Minh cười, lắc đầu, như thể đã chấp nhận số mệnh!
Trương Tuyệt Long rất hài lòng trước phản ứng của Diệp Bắc Minh: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Diệp Bắc Minh,
không phải học viện Viễn Cổ chúng tôi không có tình người!”
“Thực sự là học viện Viễn Cổ chúng tôi không thể thu nhận phế... Khụ khụ, không thể thu nhận người không thể đánh võ!”
“Thế này nhé, chúng tôi cho cậu nửa canh giờ để cậu và bạn bè của cậu rời khỏi đây!”