Mấy người thậm chí có chút tránh né!
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Mấy người còn giấu tôi chuyện gì nữa? Đại sư tỷ tôi đâu?"
Hầu Tử cười: "Cậu Diệp, đại sư tỷ thấy anh hôn mê bất tỉnh cho nên đã đi tìm biện pháp để anh tỉnh lại rồi!"
"Thật sao?” Diệp Bắc Minh nhìn Hầu Tử. Những người khác cũng không chịu nói.
Diệp Bắc Minh trực tiếp nổi giận: "Mấy người bắt tay nhau lừa tôi đúng không? Hầu Tử!"
"Anh có phải là huynh đệ của tôi không vậy? Rốt cuộc là anh có ý gì?"
Hầu Tử cắn răng, kiên trì mở miệng: "Cậu Diệp, không phải tôi không coi nghĩa khí ra gì!"
"Mà là tôi đã đồng ý với đại sư tỷ! Cho nên, xin lỗi anh!" "Đệch!"
Diệp Bắc Minh nổi giận, trong lòng có một dự cảm không tốt!
"Nhược Giai, đại sư tỷ đi đâu rồi?"
Đôi mắt Chu Nhược Giai đỏ lên, lắc đầu với anh.
"Cô Long, đại sư tỷ của tôi đâu?"
Long Khuynh Vũ căn đôi môi đỏ: "Cậu Diệp, anh đừng ép tôi!"
"Mời anh chờ một chút, qua hôm nay là được rồi!"
"Có ý gì? Cái gì gọi là qua hôm nay là được?”
Diệp Bắc Minh nhìn đám người, đột nhiên hiểu ra: "Nhà họ Phó hay là nhà họ Diệp? Rốt cuộc mấy người đang giấu tôi chuyện gì?"
"Hầu Tử, Nhược Giai, mọi người làm tôi quá thất vọng!"
"Chín sư tỷ của tôi đã xảy ra chuyện, bây giờ chỉ còn lại mỗi đại sư tỷ!"
"Nếu như không có đại sư tỷ, có lẽ tôi đã chết ở Côn Luân Hư rồi!"
"Nếu như không có đại sư tỷ, cũng sẽ không có Diệp Bắc Minh tôi hôm nay!"
"Rốt cuộc mấy người có biết tầm quan trọng của đại sư tỷ với tôi không?", một câu cuối cùng, Diệp Bắc Minh gần như là hét ra.
Hầu Tử sửng sốt!
Chu Nhược Giai bất đắc dĩ nhắm mắt lại!
Long Khuynh Vũ cũng ngây người, không nghĩ tới Diệp Bắc Minh lại phản ứng lớn như thết
"Còn không nói đúng không?!" Hầu Tử tỏ ra tự trách: "Cậu Diệp, xin lỗi!"
"Đại sư tỷ cô ấy... cô ấy thay anh đi nghênh chiến trên Đoạn Hồn Đài rồi!"
"Đoạn Hồn Đài?" Con ngươi Diệp Bắc Minh co rụt lại! Ba chữ Đoạn Hồn Đài này, nhìn thấy mà giật mình!
Đáy lòng Diệp Bắc Minh rét lạnh: "Hầu Tử, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Hầu Tử chỉ có thể nói chuyện Diệp Chấn Đường ước chiến trên Đoạn Hồn Đài ra.