Ông lão gầy yếu bình tĩnh mở miệng: "Diệp Chấn Đường, ông đang chất vấn quyết định của tôi sao?"
Một áp lực lớn đang tấn công tới!
Bùm!
Diệp Chấn Đường quỳ trên mặt đất: "Chấn Đường không dám!"
Ông lão gầy yếu xua tay: "Lui ra hết đi!" Các thành viên cấp cao của nhà họ Diệp lần lượt rời đi.
Vừa trở về nơi ở, vợ của Diệp Chấn Đường đã ngồi dưới đất khóc lớn: "Con gái, con chết thật thê thảm quái"
"Chúng ta không có năng lực báo thù cho con, giết chết Diệp Bắc Minhl"
"Rốt cuộc Diệp Vy Ny kia đã cho ba vị lão tổ kia uống thuốc mê nào mà lại khiến bọn họ bao che cô ta như vậy!"
"Dao Nhi, huhuhu, là do mẹ vô dụng, thật xin lỗi conl"
Diệp Chấn Đường đột nhiên đập vào bàn một cái: "Khóc. khóc khóc, chỉ biết khóc!"
Hai mắt người vợ đỏ hoe: "Con gái chết thảm, ông cũng không rơi một giọt nước mắt nào!"
"Ông có còn là con người không? Ông không khóc, ngay cả tôi cũng không được khóc sao?"
Diệp Chấn Đường nghiến răng: "Con gái của Diệp Chấn Đường tôi tuyệt đối sẽ không chết vô ích!"
"Diệp Bắc Minh nhất định phải chết, con khốn Diệp Vy Ny kia cũng đừng hòng ăn được trái ngon!"
"Thăng nhóc kia hiện tại đang trốn trong học viện Viễn Cổ, hơn nữa lão tổ cũng đã nói chuyện này kết thúc tại đây!"
"Cho dù muốn giết Diệp Bắc Minh, cũng không thể làm công khai được!"
Trong mắt người vợ tràn đầy oán độc: "Mặc kệ dùng biện pháp gì, tôi cũng phải giết chết thăng nhóc kial"
Diệp Chấn Đường cau mày.
Đột nhiên, ánh mắt ông ta quay lại nhìn Diệp Mục: "Mục: Nhi!"
"Bố!"
Sắc mặt Diệp Mục tái nhợt, run lên vì sợ hãi.
Giọng nói của Diệp Chấn Đường trở nên lạnh như băng: "Rốt cuộc con và thằng nhóc kia kết thù oán như thế nào? Kể hết đầu đuôi ngọn nguồn cho bố biết!"
"Không được phép giấu giếm lời nào!"
"Đúng..."
Diệp Mục không dám chậm trễ, kể lại mọi chuyện xảy ra trong Huyền Các không sót một chữ nào.