Diệp Vy Ny biến sắc, lập tức mở miệng: “Diệp Dao, tôi biết cô tới đây để bênh em trai mình!”

“Nhưng nơi này là Huyền Các, hiện tại tôi mới là người đứng đầu, chịu trách nhiệm về Huyền Các!” m

“Tôi không cho phép cô động tới người của tôi ở đây!

Diệp Dao hừ lạnh một tiếng: “Tôi quản lý Huyền Các mấy. trăm năm, cô thì mới tiếp nhận Huyền Các được mấy năm?”

“Người của cô? Cô hỏi bọn họ xem bọn họ có nghe lời cô không?”

Diệp Dao đảo mắt nhìn mười lão già đứng xung quanh: “Nói cho cô ta biết ai mới là chủ nhân thực sự của Huyền Các!”

“Đương nhiên là người rồi!”

Bảy trong số mười vị thủ hộ của Huyền Các bước lên trước.

Quỳ một gối xuống! Ba người còn lại nhìn nhau, không dám nhúc nhích! “Côi"

Diệp Vy Ny tức run người: “Lão tổ cho tôi quyền quản lý Huyền Các, các người định làm phản à?”

“Làm phản? Một đứa con phế vật như cô mà cũng cần Diệp Dao tôi làm phản à?”

Diệp Dao cười “xùy” một tiếng.

Cô ta đứng trên cao nhìn xuống: “Chỉ cần tôi muốn thì chỉ việc đi nói với lão tổ một câu là tất cả những gì cô có đều sẽ tan thành bọt nước!”

“Nếu thức thời thì đừng nhúng mũi vào chuyện này!”

“Nếu không, tôi đảm bảo cô sẽ muôn đời không ngóc đầu dậy nổi đâu!”

Nói rồi, Diệp Dao chỉ tay vào bọn Chu Nhược Giai: “Người đâu, bắt hết bọn họ lại cho tôi!”

Lê Mộng Ly bước lên trước, ngăn bọn họ lại: “Các người dám, bọn tôi là người của học viện Viễn Cổ đấy!”

“Học viện Viễn Cổ?”

Diệp Dao hơi kinh ngạc, con ngươi lập tức trở nên băng giá: “Thật khéo! Giờ tôi sẽ tới hỏi học viện Viễn Cổ thử xeml”

“Các người đánh gãy một tay của em trai tôi, nếu như không thể cho tôi một câu trả lời thỏa đáng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play