Mấy người kia rõ ràng cũng hơi sửng sốt. Hai lão già cảnh giới Đế hơi nhíu mày, rồi giãn ra.
Thanh niên lười biếng ngáp một cái: "Nhà họ Mặc tuyên bố Huyền Bảng hả?"
"Đúng vậy!"
Mặc Phong Hành không kiêu ngạo không siểm nịnh gật đầu.
Ngay lúc ông ta tưởng đối phương sẽ thả Mặc Đình Đình.
Thanh niên lười biếng cười xấu xa: "Cái này ấy hả? Tôi tưởng ông có lai lịch gì, muốn hù chết người chứ!"
"Hahahaha!"
Mười mấy người sau lưng thanh niên cười vang.
Mặc Phong Hành tức giận trừng to mắt, một cánh tay chỉ vào thanh niên: "Cậu!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày! Thanh niên lười biếng cười đầy nghiền ngẫm: "Yên tâm, tôi dùng đức phục người, sẽ không tổn thương đến cháu gái của ông".
"Cô ta dám khiêu khích uy nghiêm của tôi, tôi quyết định mang cô ta về!"
"Tự mình dạy dỗ ba tháng, ba tháng sau tôi sẽ tự khắc thả người!"
"Cái gì?"
Mặc Phong Hành vô cùng nóng nảy!
Mặc Đình Đình vẫn là cô gái còn trinh, nếu bị kẻ này mang về ba tháng!
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì!
"Không được!"
Mặc Phong Hành hét lớn một tiếng.
Nụ cười trên mặt thanh niên lười biếng cứng lại, con ngươi nhíu chặt: "Tôi cho ông mặt mũi hả?"
"Xử lý bọn họi" Gã ta khoát tay áo, xoay người rời đi. "Dạ, cậu!"
Một lão già cảnh giới Đế trong đó gật đầu, bóng dáng nhanh chóng lướt qua.
Đánh úp về phía Mặc Phong Hành và Diệp Bắc Minh.
Ngay lúc thanh niên lười biếng vừa mới xoay người, phía sau truyền đến tiếng "răng rắc" trầm đục!
"Lão già ngu xuẩn, người dám đối nghịch với Phó Tiểu Long tôi còn chưa ra đời đâu!"
"Tiếng trầm đục vừa rồi hẳn là tiếng lão già kia hóa thành thịt nát đúng không?”
"Về phần cảnh giới Động Hư kia, e rằng bị dọa chết tươi rồi đi?"
Phó Tiểu Long thầm nghĩ.