"Từ giờ trở đi, không còn ai biết cậu là người của Hoa tộc Thượng Cổ"
Diệp Bắc Minh sững sờ: "Tiền bối?"
"Nhóc, chúng tôi làm điều này vì muốn tốt cho cậu!", khuôn mặt già nua của Vương Thần Cương nghiêm lại.
Nếu là ngày thường, Diệp Bắc Minh chắc chắn không chịu nể mặt.
Thế mà hôm nay anh lại yên lặng gật đầu, đồng ý.
Anh thực sự có cảm giác thân thiết với mấy lão già mới gặp mặt lần đầu này.
"Đúng rồi, chư vị tiền bối, vẫn còn một việc nữa!"
"Trăm vị sư phụ của tôi..."
Diệp Bắc Minh giải thích tình huống của trăm vị sư phụ!
"Dư Thiên Trung?”
Mấy người họ nhướng mày: "Ông ta thế mà không màng quy định của học viện Viễn Cổ, dám dùng người sống để luyện đan?"
Tần Bách Hùng hừ lạnh: "Lão già này lại có thể làm ra loại chuyện trái ý trời như vậy!"
"Lão phu phải tìm ông ta hỏi thăm rõ ràng mới được!"
"Từ từ đã!"
Vương Thần Cương cản lại: "Giờ ông đến hỏi thì tôi dám chắc ông không hỏi ra cái gì!"
"Ngộ nhỡ Dư Thiên Trung phát rồ, tặng ông một quả chết không có chứng cứ thì làm thế nào?"
"Cách tốt nhất là tìm được tung tích của trăm vị sư phụ của nhóc Diệp, chúng ta lấy được cả nhân chứng vật chứng!"
Tần Bách Hùng dừng lại.
Vương Thần Cương nhìn về phía Diệp Bắc Minh: "Nhóc Diệp, cậu yên tâm, dù không phải là trăm vị sư phụ của cậu!"
"Mà là một trăm người bình thường, học viện Viễn Cổ chúng tôi cũng tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra!"
"Chuyện này giao cho chúng tôi, nhất định sẽ làm trăm vị sư phụ của cậu nguyên vẹn xuất hiện trước mặt cậu!"
Diệp Bắc Minh khẽ dừng lại: "Cảm ơn chư vị tiền bối!"
"Vãn bối còn một việc riêng, muốn đi một chuyến đến Băng Cực Cung!"
Vương Thần Cương nhẹ gật đầu: "Có cần chúng tôi trợ giúp không?”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ: "Không cần, tự tôi đi là được".
Vương Thần Cương ngẫm nghĩ, đưa tay ném ra một lệnh bài.
Diệp Bắc Minh thuận tay năm chặt.
Lệnh bài trong tay vô cùng nặng nề, trên đó khắc đồ đằng của học viện Viễn Cổ!
"Hả, đây lài" Lê Mộng Ly nhìn tấm lệnh bài này, sợ hãi che lại miệng!
Đôi mắt đẹp trừng lớn, tròng mắt suýt chút nữa rớt ra ngoài!
"Tiền bối, lệnh bài này là?"