"Chỉ khi nào bảo vệ được cơ thể của các cô ấy, có lẽ ngày sau còn có một cơ hội!"
Diệp Bắc Minh siết chặt năm đấm: "Băng Phách tiền bối, có biện pháp nào có thể bảo vệ được cơ thể của các sư tỷ tôi không?”
"Có!"
Băng Phách khẳng định gật đầu: "Năm đó tôi đã từng tìm được một long mạch thuộc tính băng ở vùng đất cực bắc!"
"Tôi đã phong ấn long mạch đó lại, sau đó thành lập Băng Cực Cung ở nơi phong ấn!"
"Dùng long tủy ở long mạch này có thể để hai vị sư tỷ của cậu vĩnh viễn duy trì thanh xuân!"
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Cô tốt bụng giúp đỡ tôi như vậy ư?"
Băng Phách không hề giấu giếm, bình tĩnh mở miệng: "Đây chỉ là phần tôi giúp đỡ cậu thôi, cậu cũng cần giúp tôi!"
"Ồ? Cô nói đi?"
Diệp Bắc Minh nhìn Băng Phách một chút.
Băng Phách gọn gàng dứt khoát: "Tôi cần Long Thai Trì của cậu để ngưng tụ thân xác máu thịt cho tôi!"
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ.
Còn không đợi anh mở miệng, Băng Phách lại nói: "Nếu dùng Long Thai Trì ngưng tụ thân xác máu thịt, tôi sẽ có thể sống lại!"
"Đến lúc đó tôi sẽ rời khỏi nghĩa địa Hỗn Độn, từ đây chúng ta đường ai người ấy đi!"
"Thành giao!"
Sau khi rời khỏi nghĩa địa Hỗn Độn.
Diệp Bắc Minh lập tức liên hệ tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Tiểu tháp, lời Băng Phách nói có thể tin được mấy phần?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Không có vấn đề gì". "Được!" Diệp Bắc Minh chậm rãi mở mắt ra.
Chu Nhược Giai đang dựa sát vào trong lòng anh, một cái tay đang nghịch cần gạt.
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh tỉnh lại, khuôn mặt của Chu Nhược Giai đỏ lên.
Vội vàng dừng tay! "Anh tỉnh rồi à, làm sao lại đột nhiên ngủ thiếp đi vậy?"
Chu Nhược Giai mỉm cười xấu xa: "Có phải là quá mệt mỏi hay không?"
Diệp Bắc Minh có chút nghiêm túc: "Nhược Giai, có lẽ anh phải đến Băng Cực Cung một chuyến..."
Anh lập tức kể chuyện của hai vị sư tỷ, còn có trắm vị sư phụ ra.
Sau khi giảng giải tỉ mỉ!
Chu Nhược Giai nghe xong lập tức ngồi dậy: "Nghiêm trọng như vậy sao? Em đi chung với anhI"