"Nào có người hỏi như vậy!"
Cô ấy cắn một cái lên trên vai Diệp Bắc Minh!
"Ai bảo anh bắt nạt em!"
Đương nhiên chút sức lực ấy không thể gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào với Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Anh đang hỏi thương thế của em thế nào rồi?"
Chu Nhược Giai hừ nhẹ một tiếng: "Chỉ biết bắt nạt em!"
Đột nhiên, cô ấy kinh ngạc phát hiện: "Tất cả công lực của em biến mất rồi..."
Diệp Bắc Minh có chút xấu hổ: "Anh không cẩn thận nên đã hút khô lực lượng trong cơ thể em rồi!"
"Cho nên anh cũng đã đột phá thành công, tiến vào cảnh giới Động Hư!”
Chu Nhược Giai sững sờ: "Hả? Nói như vậy em không còn thực lực võ đạo nữa sao?"
Sau một lúc mất mát ngắn ngủi.
Cô ấy khẽ gật đầu: "Như vậy cũng tốt, về sau không cần đi theo đạo vô tình nữa!"
Diệp Bắc Minh nghĩ liệu có nên tìm một vài công pháp cho phụ nữ để Nhược Giai học tập hay không.
Đột nhiên.
Trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên một âm thanh: "Cậu nhóc, cậu vào đây một chút!"
"Băng Phách tiền bối?" Trong lòng Diệp Bắc Minh hơi động.
Anh suy nghĩ một cái, thần hồn tiến vào bên trong nghĩa địa Hỗn Độn!
Một giây sau, trên bầu trời nghĩa địa Hỗn Độn vang lên một tiếng thét: "A! Tên nhóc khốn kiếp, cậu làm gì vậy?"
"Sao thế?" Diệp Bắc Minh khó hiểu.
Thần hồn của Băng Phách biến mất: 'Mặc quần áo của cậu vào!"
Diệp Bắc Minh cúi đầu xem xét, không nhịn được co rúm khóe miệng.
Rốt cuộc anh đã biết vì sao Băng Phách lại phản ứng lớn như vậy rồi!
"Trời ạ, quần áo của tôi đâu?"
"Hahahaha!"
Tiếng cười của Thần Chủ Tuyệt Thế vang lên từ bên trong bia mộ: "Nhóc con, nghĩa địa Hỗn Độn là một thế giới hỗn độn!"
"Mặc dù chỉ là đưa thần hồn của con vào đây, nhưng con ở bên ngoài là trạng thái gì thì tiến vào trong này cũng là trạng thái đó!"