"Hầu Tử, đây là có chuyện gì vậy?"
Hầu Tử cười một tiếng, giải thích toàn bộ sự thật của câu chuyện.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm, nhìn về phía Hiên Viên Thái và mấy người phụ nữ áo xanh!
Tuy nhiên, anh vẫn chưa ra tay.
Ngược lại lạnh lùng hỏi: "Hầu Tử, anh đang làm gì ở Huyền Thiên Tông?"
Hầu Tử ấp úng: "Anh Diệp, bây giờ tôi là đệ tử nội môn!"
"Đệ tử nội môn không tu luyện, lại đứng ở cổng làm gì?", Diệp Bắc Minh hỏi lại.
Hầu Tử có chút xấu hổ: "Anh Diệp, tôi... canh cổng…"
"Canh cổng?"
Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, lửa giận dâng trào!
Đại sư tỷ và Long Khuynh Vũ ở đây quét rác, anh em tốt thì đi canh cổng?
"Haha... Thật thú vị".
Một giây sau, Diệp Bắc Minh trực tiếp quát lớn: "Tuyệt Vô Trần, Tiêu Bất Hủ, Trịnh Cửu Uyên!"
"Nghiêm Bắc Huyền, Vô Danh Quỷ Đế, Hoa Linh Lung!"
"Tất cả các người đều cút ra đây cho tôi!"
Lời này vừa dứt, toàn bộ Huyền Thiên Tông đều chìm vào im lặng!
Đám đệ tử ở sơn môn càng là nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng gần như vỡ òa vì sợ hãi!
"Cậu ta... Cậu ta vậy mà gọi thẳng tên của sáu vị lão tổ?"
"Hơn nữa còn làm sáu vị lão tổ lăn ra đây?"
Gào!
Một tiếng rồng ngâm, nương theo giọng nói của Diệp Bắc Minh truyền khắp toàn bộ Huyền Thiên Tông!
Giờ phút này, vô số người trong Huyền Thiên Tông ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn về phía phía sơn môn.
"Là tên nhóc kia đã trở về rồi sao?", Nhậm Kiếm Hành kinh ngạc.
Đôi mắt già nua của Hiên Viên Đại Long hơi tối lại: "Tên nhóc này quả nhiên chưa chết!"
Ngay cả sáu người ở chỗ sâu trong cấm địa cũng đột nhiên mở mắt!
"Diệp Bắc Minh?"
"Cậu ta quay trở về?"
"Cậu ta không chết sao?"
Tuyệt Vô Trần, Tiêu Bất Hủ, Trịnh Cửu Uyên, Nghiêm Bắc Huyền, Vô Danh, Hoa Linh Lung, cơ thể của sáu người cùng lúc run lên!
"Đi, mau đi xem!"
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ cao tầng của Huyền Thiên Tông đều xuất hiện ở cửa vào sơn môn.
Vô số đệ tử lần lượt xuất hiện, toàn bộ Huyền Thiên Tông vô cùng náo nhiệt!
Hàng triệu người có mặt gần như cùng lúc, còn náo nhiệt hơn cả ăn Tết!
Tuy nhiên.