"Cậu muốn lấy về Long Thai Trì, gần như không có khả năng!"
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh bình tĩnh: "Nếu như bọn họ không trả lại, tôi vẫn có cách cầm về!"
Sắc mặt chủ Luân Hồi không ngừng biến đổi.
Ông ta quét mắt nhìn Diệp Bắc Minh: "Tốt nhất là cậu nói được thì làm được!"
"Chuyện Long Thai Trì sau này hẵng nói, trước tiên cậu đến một nơi, lấy cho tôi một vật về!"
"Được! Ở nơi nào?", Diệp Bắc Minh gật đầu.
Con ngươi chủ Luân Hồi nhíu lại: "Vùng đất Thiên Tuyệt!"
"Vùng đất Thiên Tuyệt?"
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Đó là địa phương nào?"
Chủ Luân Hồi ngưng trọng đáp: "Năm đó, một mảnh đại lục của Thần Giới rơi xuống Huyền Giới, tại nơi rơi xuống, chúng thần triển khai một trận chiến ác liệt!"
"Sau khi chiến đấu kết thúc, khu vực kia không còn một ngọn cỏ, vạn vật diệt sạch!"
"Người của Huyền Giới gọi nơi đó là vùng đất Thiên Tuyệt!"
"Suốt mấy chục triệu năm qua, người tiến vào vùng đất Thiên Tuyệt chết mất chín phần!"
"Nhưng tất cả những người đi ra được khỏi đó, không ai là không gặp được cơ duyên to lớn!"
"Cậu cần phải đi đến chỗ sâu nhất trong vùng đất Thiên Tuyệt, mang Tháp Hồn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra ngoài!"
Diệp Bắc Minh hoàn toàn sững sờ.
Khóe miệng anh không ngừng run rẩy!
Mẹ nó!
Tháp hồn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ở ngay trên người mình mà?
“Tiểu Tháp, ông đến từ vùng đất Thiên Tuyệt à?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Bản tháp chỉ nhớ được sau một cuộc đại chiến, cơ thể của bản tháp hoàn toàn vỡ nát!”
“Thần hồn quả thực đã trôi nổi trong một không gian hỗn độn rất lâu, sau đó bị mang ra ngoài!”
“Có lẽ… Nơi đó đúng là vùng đất Thiên Tuyệt!”
“Vậy tôi còn phải đi không?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng cười: “Ha ha ha ha, nhóc, đi chứ, tất nhiên là phải đi rồi!”
“Vùng đất Thiên Tuyệt có rất nhiều vật báu bị bỏ lại đó sau cuộc chiến giữa các vị thần!”
“Trong số những phần thưởng bản tháp đưa cho cậu, có một phần là bản tháp lấy từ vùng đất Thiên Tuyệt!”
“Bản tháp có thể đảm bảo, chỉ cần cậu đi vào vùng đất Thiên Tuyệt, chắc chắn cậu sẽ đạt được cơ duyên cực lớn mà đời này chưa từng gặp được!”
Thấy vẻ mặt Diệp Bắc Minh trở nên kỳ quái.
Chủ Luân hồi cười khẽ: “Sao? Không dám đi à?”
Diệp Bắc Minh nói một cách bình tĩnh: “Tôi có gì mà không dám?”
“Được!”
Chủ Luân Hồi giơ tay lên, một chiếc mặt nạ màu tím xuất hiện trong tay ông ta: “Dạo gần đây nhiều chuyện xảy ra ở vùng đất Thiên Tuyệt, sợ rằng đã có nhiều thế lực chú ý đến nơi này!”
“Cậu giữ lại chiếc mặt nạ này mà dùng, bản tọa không muốn cậu chưa mang được hồn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục về đã chết trong tay người khác trước!”
Diệp Bắc Minh thuận tay cầm lấy mặt nạ rồi xoay người rời đi.