Trong tình huống tiểu tháp không thể ra tay thì anh chỉ có cách né chiến.  

 

“Định chạy hả? Đuổi theo cho tôi!”  

 

Ông lão Thiên Khiếm híp mắt.  

 

Nháy mắt ba vị Sát Thần đuổi theo.  

 

Bách Lý Tranh Vanh và Giang Lục U thấy thế cũng giậm chân đuổi theo.  

 

Trong nháy mắt, ở đây chỉ còn lại Lâm Mạn Dao, Hà Khung, Hoàng Diệp và Yến Vũ Linh đỡ đẫn nhìn nhau.  

 

“Chuyện gì vừa xảy ra thế?”  

 

“Ừng ực... đúng vậy, chuyện gì thế này?”  

 

“Mặc kệ chúng ta rồi à?”  

 

Bốn người nuốt một ngụm nước miếng, có cảm giác như vừa thoát nạn.  

 

“Chúng ta mau rời khỏi đây thôi...”, Hà Khung không dám quay đầu lại mà chạy thẳng ra ngoài Huyết Mai Lâm.  

 

Lâm Mạn Dao và Hoàng Diệp thấy thế cũng bám sát theo sau.  

 

Yến Vũ Linh nhìn thoáng qua hướng Diệp Bắc Minh đi, sau khi suy tư một lát cũng xoay người rời đi.  

 

Một tiếng sau, bốn người mới chạy ra khỏi Huyết Mai Lâm.  

 

Đằng trước có một đám người: “Đứng lại, các người có từng thấy một cặp nam nữ trẻ tuổi tiến vào Huyết Mai Lâm không?”  

 

Khí tức của người nọ rất đáng sợ, trên ngực còn có biểu tượng của Huyền Thiên Tông.  

 

Khi thấy sắc mặt của bốn người tái mét.  

 

Chứng tỏ rằng bọn họ đã gặp phải chuyện rất đáng sợ ở Huyết Mai Lâm.  

 

Nhậm Kiếm Hành cố gắng ăn nói dịu dàng: “Các người chớ sợ, lão phu là Nhậm Kiếm Hành!”  

 

“Là thái thượng trưởng lão của Huyền Thiên Tông, lão phu sẽ không làm tổn thương các cô cậu đâu!”  

 

Lúc này, bốn người mới thở phào nhẹ nhõm.  

 

Bọn họ bèn kể hết lại chuyện xảy ra ở Huyết Mai Lâm.  

 

Nhậm Kiếm Hành biến sắc: “Người của Thiên Đạo Tông, nhà họ Giang và Sát Minh đều đến à?”  

 

“Nguy rồi, nhóc Diệp gặp nguy hiểm!”  

 

“Trong các cô cậu có ai muốn dẫn đường không? Lão phu sẽ trọng thưởng!”  

 

Ba người Lâm Mạn Dao, Hà Khung và Hoàng Diệp rất do dự: “Chuyện này...”  

 

Tuy rằng Diệp Bắc Minh vừa cứu bọn họ.  

 

Nhưng bảo bọn họ tiến vào Huyết Mai Lâm lần nữa chẳng khác nào đòi mạng bọn họ.  

 

“Tiền bối, bây giờ chúng tôi vô cùng yếu, thật sự không còn sức nào...”  

“Đúng vậy, tiền bối ơi, chúng tôi muốn nghỉ ngơi một lát!”  

 

 

“Chúng tôi đã nói vị trí cho các người rồi, các người tự đi được không?”  

 

 

Ba người từ chối.  

 

 

Nhậm Kiếm Hành cũng không ép buộc, chỉ xoay người nhìn về phía Huyết Mai Lâm: “Chúng ta đi thôi, khéo không còn thời gian cứu nhóc Diệp!”  

 

 

“Đợi một lát!”  

 

 

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play