Một lát sau, Tôn Thiên từ trong viện đi ra: “Xin chào tiền bối!”
Mặt mày cô ấy hồng hào như hoa đào nở bông.
Vừa nhìn là biết nhóc Diệp chăm rất tốt.
Nhậm Kiếm Hành tươi cười nói: “Xem ra cô chính là mẹ của Tâm Nhi, tôi tìm nhóc Diệp có vài việc!”
“Phiền cô báo cho cậu ta một chút!”
Tôn Thiến mỉm cười đáp: “Tiền bối, vừa rồi có người đến tìm Bắc Minh”.
“Anh ấy bảo rằng muốn đến Huyết Mai Lâm một chuyến, bảo tôi ở đây chờ anh ấy về!”
“Cái gì?”
Nhậm Kiếm Hành vừa nghe ba chữ Huyết Mai Lâm thì biến sắc.
Ông ấy suýt nữa nhảy dựng, vỗ đùi nói: “Không hay rồi, nhóc Diệp ơi... cậu manh động quá!”
“Sao cậu lại rời khỏi tông môn chứ, cậu...”
“Ôi trời ơi!”
Nhậm Kiếm Hành lo lắng rời đi.
...
Ngoài Huyết Mai Lâm.
Lúc này khoảng đâu mười hai giờ trưa, một mùi máu tươi tanh tưởi phả vào mặt.
Dưới mỗi một tàng cây hoa mai đỏ như máu đều la liệt xương cốt của yêu thú.
Tục truyền rằng.
Trước khi yêu thú trong Huyết Mai Lâm tử vong chúng sẽ tìm một gốc cây hoa mai rồi tưới máu cho chúng.
Vì vậy cây hoa mai trong Huyết Mai Lâm mới đỏ rực như tắm máu.
Nơi ấy ngập tràn hơi thở của tử vong.
Diệp Bắc Minh truyền âm: “Tiểu Tháp, có cách nào tìm kiếm khí tức của Sở Vị Ương không?”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc ơi, sợ rằng không được!”
“Bây giờ bổn tháp không thể ra tay nếu không sẽ bị phát hiện ngay!”
“Cậu chỉ còn cách dùng phương pháp khác thôi!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Anh suy nghĩ một lát rồi nhìn sang Sở Sở: “Sở Sở, trên người cô có cầm theo thứ gì có khí tức của Sở Vị Ương không?”
Sở Sở sững sờ đáp: “Anh Diệp, anh định làm gì đó?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Không có thời gian giải thích, chỉ cần mang theo thứ có khí tức của Sở Vị Ương là được!”
“Có!”
Ngón tay Sở Sở hơi động.
Cô ấy lấy ra cái yếm của nữ từ trong nhẫn chứa vật.
“Anh Diệp, đây là quần áo của chị Vị Ương, được không?”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh hơi giật: “Không còn gì khác à?”
Sở Sở lắc đầu vô số tội: “Không còn ạ!”
“Được rồi!”
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ cầm lấy cái yếm đào của Sở Vị Ương.
Anh giậm chân: “Tất cả đi ra ngoài!”
Gầm gừ!