Ông ta nói xong ngồi xuống chiếc ghế thái sư, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trên đài võ đạo, mười vị Đan Tông đồng loạt tập trung tinh thần, bắt đầu luyện đan!
Chỉ thoáng chốc, trên quảng trường thành Thiên Đan đã nồng nặc mùi thuốc!
Ầm!
Đột nhiên, một luồng khí mạnh mẽ phóng lên trời cao!
Ánh mắt mọi người tập trung lại xem thì thấy một lão già mặt đỏ tới tận mang tai: “Ha ha ha ha, đột phá, lão phu đột phá rồi!”
“Cảnh giới Hư Vương, cảnh giới Hư Vương kìa!”
“Ôi trời… Chỉ ngửi một chút mùi thuốc thôi mà đã đột phá rồi sao?”
Vô số người nuốt nước bọt.
Hau háu nhìn mười vị Đan Tông trên đài võ đạo!
Nếu như được ăn một viên đan dược do bọn họ luyện chế ra thì chẳng phải là sẽ phi thăng ngay tại trận hay sao?
Cùng lúc này, Cổ Trần ngồi trên ghế thái sư mở mắt ra, nhìn về phía một người đàn ông trung niên: “Niết Bàn Cung, thua!”
“Ông rút lui được rồi đấy!”
“Gì cơ?”
Đám đông sững sờ, nhìn về phía một trong mười đài võ đạo.
Người đàn ông trung niên của Niết Bàn Cung dừng lại, tỏ ý không phục: “Tiền bối Cổ Trần, mặc dù ngài là Đan Tôn nhất phẩm!”
“Nhưng lò kim đan Càn Nguyên Tạo Hóa này của tôi chỉ vừa mới bắt đầu luyện chế, các loại phụ liệu được phối với tỷ lệ chính xác tới một phần ngàn tỉ!”
“Tại sao ngài lại nói là tôi đã thua?”
Giọng Cổ Trần vẫn bình tĩnh như trước: “Trình độ phối thuốc của ông quả là không tồi!”
“Nhưng đáng lẽ mười hơi thở trước, ông cần phải tăng lửa to thêm ba phần, ông đã bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất rồi!”
“Chỉ ba mươi hơi thở nữa thôi, chắc chắn viên đan này sẽ hỏng!”
Người đàn ông trung niên của Niết Bàn Cung hết sức tự tin, cười gằn: “Vậy tôi sẽ chờ thêm ba mươi hơi thở nữa nhưng chắc chắn không thể nào lại như vậy được!”
Mọi người nín thở đếm nhẩm!
“1, 2, 3...”
“30!”
Ngay khi vừa đếm hết hơi thở cuối cùng.
Ầm!
Một tiếng động vang rền, lò đan của người đàn ông trung niên thuộc Niết Bàn Cung nổ tung!
Cả quảng trường im phăng phắc, mọi người mở to mắt, sợ hãi nhìn Cổ Trần!
Đây chính là thực lực của Đan Tôn ư?
Thật kinh khủng!
“Vũ Cực Tông, thua!”
“Tinh Khư Môn, thua!”
“Tuyệt Thiên giáo, thua!”
...
Sau nửa canh giờ, trên đài võ đạo chỉ còn lại bốn Đan Tông là Thiên Đạo tông, Huyền Thiên tông, Băng Cực Cung, Sát Minh!
Bỗng nhiên.
Tĩnh Dung quát to một tiếng gọi dưới đài: “Đã tới lúc rồi, mang thuốc dẫn ra đây!”
“Vâng, sư phụ!”
Một người phụ nữ gật đầu, lấy một chiếc lồng sắt ra.
Mọi người tập trung nhìn thử, không khỏi giần giật mí mắt.
Trong lồng sắt là một cô bé khoảng chừng ba tuổi.