Băng Phách nói: "Thần hồn sẽ hoàn toàn bị phong ấn trong cơ thể, đồng thời mặt ngoài thân thể sẽ có một tầng sát khí bảo hộ!"  

 

 

"Cô nhóc này vì để đảm bảo sự trong sạch của mình nên đã dùng một thứ hung hiểm như thế, tính cách đúng là cương liệt!"  

 

Diệp Bắc Minh gấp gáp: "Tiền bối, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể cứu sư tỷ tôi?"  

 

Băng Phách suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Sát khí cực âm, cho nên cậu nhất định phải tìm một nơi cực dương, hút hết toàn bộ sát khí trong cơ thể cô ta ra!"  

 

"Chỉ có như thế mới có thể đảm bảo sự an toàn của cô ta!"  

 

Cô ta nói bổ sung: "Diệp Bắc Minh, cậu chỉ có thời gian ba ngày, sau ba ngày, nếu như không hút hết toàn bộ sát khí ra!"  

 

"Thần hồn của cô ta chẳng những sẽ chết đi, mà toàn thân cũng sẽ đen sì hư thối mà chết!"  

 

"Cho đến lúc đó, cho dù là thần tiên tới cũng không có cách nào cả!"  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh co rụt lại.  

 

Bây giờ đi đâu mà tìm nơi cực dương đây?  

 

Anh chuyển ánh mắt, rơi vào trên người Lạc Vô Tà cách đó không xa: "Vô Tà!"  

 

"Anh rể!"  

 

Lạc Vô Tà chạy tới, vẻ mặt kích động: "Thật là anh, hu hu hu… chị đã chết..."  

 

Diệp Bắc Minh nhanh chóng nói: "Đại sư tỷ còn có một chút hi vọng sống, bây giờ tôi cần tìm ra một nơi cực dương, sẽ có thể cứu được cô ấy!"

Lạc Vô Tà vô cùng mừng rỡ: "Chị của em còn có thể cứu? Nơi cực dương?"  

 

"A! Anh rể, em nhớ ra rồi, cấm địa tộc Hỗn Độn!"  

 

"Cấm địa tộc Hỗn Độn?”, trong lòng Diệp Bắc Minh hơi động.  

 

Lạc Vô Tà gật đầu thật sâu, nói một hơi: "Cấm địa tộc Hỗn Độn là một vùng núi lửa, nghe nói là thiên hỏa hạ xuống nhân gian”.  

 

"Trong khu vực đó không có một ngọn cỏ, quanh năm đều bị ngọn lửa lớn khủng bố bao phủ”.  

 

"Nhà họ Giang đứng đầu mười tộc Hỗn Độn được xây dựng ở lối vào cấm địa”.  

 

"Chỉ là... anh rể, hôm nay là ngày mừng thọ của chủ nhân nhà họ Giang, nhà họ Giang có rất nhiều khách quý đến”.  

 

"Đám quản lý nhà họ Lạc cũng đều đến nhà họ Giang gần hết, muốn đi vào cấm địa tộc Hỗn Độn, nhất định phải đi qua toàn bộ nhà họ Giang...”  

 

Nghĩ tới đây, Lạc Vô Tà trợn mắt lên: "Anh rể, như thế có gì khác đi chịu chết đâu?"  

 

"Chúng ta chuyển sang nơi khác đi!"  

 

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra!  

 

Khó trách lúc anh xông vào nhà họ Lạc gần như không có người ngăn cản.  

 

Hoá ra đều đi nhà họ Giang chúc thọ cả rồi.  

 

"Vô Tà, cậu tìm một chỗ trốn đi!"  

 

Vừa nói xong, Diệp Bắc Minh vung tay lên, một luồng khí cường đại cuốn lấy quan tài của Lạc Khuynh Thành rồi gánh tại trên vai!  

 

"Anh rể, anh muốn làm gì?”, Lạc Vô Tà sửng sốt.  

 

"Đi cấm địa tộc Hỗn Độn!"  

 

Anh sải bước ra, biến mất!  

 

Chỉ còn Lạc Vô Tà kinh ngạc ngây ngốc tại chỗ.  

Sau một lát, cậu ta cắn răng một cái, đôi mắt đỏ bừng đi theo sau!  

 

 

Cùng lúc đó, ngoài cửa lớn của nhà họ Giang đông nghìn nghịt khách khứa, đủ loại khách quý ùn ùn kéo đến.  

 

 

Trong cảnh tượng vốn dĩ đang náo nhiệt, một tiếng hô to vang lên:  

 

 

"Thánh nữ Băng Cực Cung, Thẩm Nại Tuyết đến!"  

 

 

Xung quanh lập tức an tĩnh lại!  

 

 

Vèo! Vèo! Vèo!  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play